Editor: Diệp Hạ
Ngày đó, Tần Dung bị thương, hôn mê suốt ba ngày ba đêm, vì mùi máu tươi đưa thú vương đến, cho nên khi hắn vừa tỉnh lại đã thấy mình bị yêu thú trong Vạn Yêu Cốc ngậm vào ổ. Nếu là người thường, bị thương như thế này đã sớm chết một trăm một ngàn lần, nhưng Tần Dung không phải người thường, hắn là vai chính có vầng hào quang.
Tất cả ánh sáng đều tập trung trên người hắn, vì thế không những đại nạn không chết, ngược lại còn có được kỳ ngộ trong Vạn Yêu Cốc.
Vốn dĩ hắn nên đi đến Tiên phái Đệ nhất tìm sự giúp đỡ như lời Tạ Quan Sư phân phó trước khi bị bắt. Suy cho cùng, hắn thế đơn lực mỏng, chỉ với một mình hắn thì tuyệt đối không có khả năng lên núi đánh bại Thẩm Nghi Hoàn. Nhưng hắn không đi, một là bởi vì Chu Kị làm hắn nảy sinh chút khúc mắc với danh môn chính phái, hai là, công tử là tà môn ma đạo, chắc chắn những danh môn chính phái đó sẽ không hỗ trợ cứu người.
Một khi đã như vậy, chỉ có thể dựa vào chính bản thân.
Lần thứ hai đến đây đã cách lần trước ba tháng. Trong ba tháng này, tiên căn trong cơ thể hắn đã hoàn toàn thức tỉnh, tu vi cũng bộc phát mạnh, tiến triển cực nhanh. Ngày ngày hắn không có tâm tư ngủ nghỉ, chỉ một lòng muốn cường đại, sau đó cướp người về ——
Ngày đó, trước khi công tử bị bắt đi, y đã bảo hộ hắn, còn phun ra máu.
Ngày nào cũng vậy, mỗi khi đả tọa, thứ lặp lại liên tục trong đầu hắn là cảnh đó. Chỉ có ép mình không nghĩ đến, không nhớ nhung, có thế hắn mới có thể tĩnh tâm dốc lòng tu luyện.
Không chỉ có như vậy, hắn còn nhớ đến những chuyện mà mình đã làm với công tử trong sơn động, nói rằng muốn lấy mạng mình ra để bảo vệ y, đến cuối cùng lại vô dụng như vậy, ở trước mặt Thẩm Nghi Hoàn mà tay trói gà không chặt. Nghĩ như vậy, hắn lập tức cảm thấy lưng như có gông xiềng, mỗi thời mỗi khắc không dám quên.
Lúc này đây, hắn lên ngọn núi này, không ôm suy nghĩ trở về, quyết tâm làm một trận tử chiến với ác nhân. Chân khí cả người hắn mênh mông, gần như lay động cả tòa núi.
(chỉ được đăng tải duy nhất tại quát pát dphh___ và uarmysunshine.wordpress)
Tạ Quan Sư ở trong phòng khoảng thời gian nửa nén hương, cảm thấy tình huống càng ngày càng không ổn, cả tòa núi đều bị kéo vào trong phạm vi chiến đấu, chỉ nghe thấy âm thanh đổ rạp của cây cối bên ngoài, nhưng lại không biết truyền đến từ đâu. Gió lốc nổi lên, cát bay đá chạy khắp nơi, thiên địa biến sắc. Rõ ràng vẫn còn đang buổi trưa, nhưng từng tầng mây áp xuống làm trời đất u ám xám xịt.
Y cũng không biết giờ Tần Dung đánh với Thẩm Nghi Hoàn thì ai sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng dù có là ai đi chăng nữa, kết quả cuối cùng chỉ có một, đó chính là lưỡng bại câu thương.
Y sửa sang lại quần áo, không rảnh lo thân thể này yếu đuối bao nhiêu, vội vàng chạy ra ngoài.
Những tảng đá và cây cối trên núi đều bị chân khí kích động làm quay cuồng lăn xuống, y vừa ra khỏi phạm vi kết giới của Thẩm Nghi Hoàn, lập tức cảm thấy một luồng chân khí bạo động tiến vào cơ thể, làm lục phủ ngũ tạng như bị xé rách.
Có lẽ đây chính là cao thủ so chiêu, tép riu chịu khổ.
Thân thể này của Tạ Quan Sư trọng thương chưa lành, phun ra một búng máu. Y vội vàng lau đi, phi hành thuật lao đến nơi hai người đánh nhau. Ước chừng hai người ở hồ băng sau núi, bởi vì Thẩm Nghi Hoàn có nuôi độc thú ở đó, chắc chắn muốn thả ra cắn Tần Dung.
Tạ Quan Sư cảm thấy không ổn.
Bởi vì dựa trên hiểu biết của y với cốt truyện, trong nguyên tác, vào lần đầu Tần Dung đến Vạn Yêu Cốc có một cốt truyện rất lớn xảy ra. Rơi vào vực sâu trong Vạn Yêu Cốc, tính mạng bị đe doạ, huyết mạch trong cơ thể bùng nổ, manh mối về huyết mạch của hắn xỏ xuyên qua toàn văn, vốn đã có quan hệ với Vương của vạn yêu, sau khi bùng nổ, tất cả hung thú trong Vạn Yêu Cốc đều chủ động thần phục hắn. Đến sau này, hắn cũng nhờ vào điểm này mà thắng một vai ác lớn.
Tuy rằng giờ trình tự cốt truyện đã thay đổi, nhưng những phúc lợi thuộc về vai chính và những tình tiết vả mặt thì không hề biến mất.
Như vậy, nếu Thẩm Nghi Hoàn thả những độc thú hắn nuôi dưỡng mười mấy năm ra thì sẽ vô cùng nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm với chính hắn.
Quả nhiên, khi Tạ Quan Sư đuổi tới, những độc thú được Thẩm Nghi Hoàn thả ra đã phản bội, quay đầu đối phó với chủ nhân thuần dưỡng chúng. Thẩm Nghi Hoàn chỉ lo ứng phó mấy thứ này cũng đã tiêu mất lượng lớn chân khí, còn thêm Tần Dung phía sau hóa thành muôn vàn lưỡi dao kiếm, đã là nỏ mạnh hết đà.
Chân khí hai người va chạm, thiên địa biến sắc, mây đen cuồn cuộn, lôi điện lóe sáng, mưa to đổ ào xuống, biểu hiện như độ kiếp. Tu vi của hai người này đều đã đạt tới đỉnh, người có tu vi này trong tu chân giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy so chiêu phải vô cùng cẩn thận, không thể có một chút sai lầm hay sơ hở nào, chỉ một con chim tước phi vào giữa hai người cũng sẽ làm lục phủ ngũ tạng hai người chịu phản phệ, lưỡng bại câu thương.
Bởi vậy, tuy rằng Tạ Quan Sư đã đuổi tới, nhưng cũng chỉ có thể nôn nóng chờ ở một bên.
Với y mà nói, tất nhiên là không mong bên nào chết.
Trong cốt truyện gốc, giờ hai người này vẫn chưa chết, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù người chết là ai thì thế giới này cũng sẽ không thể duy trì.
"Công tử đừng đến đây." Dường như Tần Dung phân tâm, nhìn qua bên này.
Ngay lúc đó, Thẩm Nghi Hoàn cười dữ tợn đánh một đạo chân khí qua, nháy mắt xé rách quần áo nơi đầu vai hắn, chân khí mang theo vết máu đánh vào xương cốt, "Răng rắc" một tiếng, xương tay phải đứt gãy, máu tươi trải rộng, chật vật bất kham.
Xong rồi, vai chính sẽ không chứ? Tạ Quan Sư nghĩ thầm, lo lắng nhìn về phía Tần Dung.
Y làm như vậy, rơi vào trong mắt Thẩm Nghi Hoàn, khiến hắn vô cùng đau đớn.
Thẩm Nghi Hoàn bạo nộ, tung mấy chiêu liên tục, chân khí cả người lạnh thấu xương, đánh Tần Dung lui về vực sâu bên kia. Chân khí hai người đảo qua hồ băng, những tảng đá lớn xung quanh hồ băng bay lên, nện vào cỏ cây chung quanh. Thác nước ngàn trượng trong hồ dâng lên, xông lên tận trời, lại đập vào vách núi.
Người Tạ Quan Sư bị xối ướt đẫm, cảm giác như đang xem cận cảnh một bộ phim bom tấn 4D.
Tần Dung vẫn cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của mình rất đáng giá, vì thế vung vạn kiếm chém về phía Thẩm Nghi Hoàn. Thẩm Nghi Hoàn bị một trong những thanh kiếm đó cắt qua mặt, máu tươi chảy ra.
Hắn hung hăng nhìn Tần Dung, đôi mắt càng thêm âm lãnh.
Từ khi hắn tu luyện ma phái này đến nay, chưa từng thua trên tay ai, bao gồm cả Thẩm phụ mà cả tu chân giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật năm đó, nói khó nghe hơn, chính là bị hắn gϊếŧ chết.
Hắn dùng trăm phương ngàn kế lấy máu độc thú uống suốt mười lăm ngày, khi Thẩm phụ lấy nửa tiên căn của hắn tiếp nhập vào đan điền của mình, căn bản không nhận thấy được rằng nửa tiên căn đó mang độc, cho nên mới tẩu hỏa nhập ma, chân khí bạo động, không thể khống chế, chết bất đắc kỳ tử.
Chỉ là hắn không dám nhiều lời với Thẩm Nghi Đăng, chỉ sợ, trong lòng Thẩm Nghi Đăng, người phụ thân có quan hệ huyết thống với y quan trọng hơn người đệ đệ nhảy ra giữa đường này.
Nhưng —— chỉ với một chiêu đó, thế mà hắn lại thua tên tiểu tử mới ra đời này? Thế mà hắn lại thua?!
Vô luận như thế nào, tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể để người này mang ca ca đi!
Hồng văn giữa mày Thẩm Nghi Hoàn càng thêm đậm màu, nhìn vô cùng quỷ dị. Quần áo hắn bay phấp phới, mái tóc đen bị gió thổi tung lên, trông rất yêu dã. Sau đó hắn chậm rãi mở tay ra, dường như ấp ủ thứ gì đó trong chân khí mênh mông.
Tạ Quan Sư vừa thấy, lập tức nhận ra ngay. Ma công mà Thẩm Nghi Hoàn và Thẩm phụ tu luyện, có thể bạo trướng công lực gấp mười lần trong khoảng thời gian ngắn, có thể đối phó với bất luận kẻ nào, dù thiên quân vạn mã cũng chẳng hề gì. Nhưng ma công này rất dễ tẩu hỏa nhập ma, một khi bị phản phệ rồi tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì mất hết công lực, nặng thì nổ tan xác mà chết.
Phương pháp này thật sự là bí quá hoá liều, một khi dùng nó, hoặc là Tần Dung chết, hoặc là Thẩm Nghi Hoàn chết, không có khả năng có kết quả thứ ba.
Nhưng hai người bọn họ đều không thể chết.
Trong giây lát, Tạ Quan Sư lại nghĩ đến cách thứ ba.
Y cố gắng vận động chút chân khí còn sót lại trong cơ thể, cố gắng nghịch hai luồng chân khí lạnh thấu xương mà tới gần, lớn tiếng nói với Tần Dung: "Mau thu tay lại! Ta sẽ không đi theo ngươi!" Y nói xong, máu tươi tràn ra khóe miệng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng lại bị thương nặng thêm một chút rồi.
Thẩm Nghi Hoàn hơi ngạc nhiên, phân tâm nhìn Tạ Quan Sư, khóe miệng gợi lên, cười trào phúng: "Nghe thấy không, ca ca ta không muốn đi, ngươi đến từ đâu thì mau cút về nơi đó đi!"
Nói xong lại đánh một đạo chân khí thật mạnh qua Tần Dung, chân khí hội tụ bên tay phải cũng đã dâng lên cánh tay, sắp đầy.
Hôm nay, mặc dù tiểu tử này không thể mang ca ca đi, hắn cũng tuyệt đối không thể thả chạy. Nhổ cỏ tận gốc lấy tuyệt hậu hoạn, hơn hết là báo thù một kiếm bị thương, hắn luôn có thù tất báo, chỉ với hai lý do này cũng đủ để chém tiểu tử này thành trăm mảnh!
Trên trán Tần Dung là hỗn hợp của mồ hôi và máu. Hắn nhìn chật vật hơn Thẩm Nghi Hoàn nhiều, cả người tắm máu, thế nhưng vẫn cứ cắn răng, không chịu thoái nhượng. Hắn cũng không nghe Tạ Quan Sư nói, hắn biết, nhất định là công tử sợ mình gặp nguy hiểm nên mới nói không chịu đi! Rõ ràng lời này là do đã chịu hiếp bức quá độ mới buộc phải nói ra.
Nếu hắn thật sự tin công tử, rời đi, vậy chẳng phải là bất nhân bất nghĩa? Huống chi, nếu hắn đã quyết định muốn bảo hộ, ai cũng không thể đoạt!
Công tử bị ác nhân giam giữ hơn ba tháng, nhất định ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày chịu tra tấn, là hắn đã tới chậm!
Mắt Tần Dung tối sầm lại.
Hắn phân tâm, ngực bỗng nhiên bị bàn tay Thẩm Nghi Hoàn đâm thủng, máu tươi tức khắc tràn ra như bão táp, cả người chấn động trên không trung, gương mặt trắng nhợt.
502 nhắc nhở:【Độ hắc hoá của đối lược công lược tăng 50, độ hắc hóa bây giờ là 60.】
Tạ Quan Sư: "......" Tần Dung à tỉnh táo lại đi tỉnh táo lại đi!
Tần Dung sau khi hắc hoá không quan tâm gì nữa, bắt lấy cánh tay chưa thu lại của Thẩm Nghi Hoàn, kéo mạnh lại, ngay sau đó tung một chưởng thật mạnh, hội tụ chân khí toàn thân hướng lên vai Thẩm Nghi Hoàn!
Miệng hắn phun máu tươi, Thẩm Nghi Hoàn chịu một chưởng này cũng bị thương không nhẹ, lập tức lui ra phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Tần Dung, nở nụ cười sâu xa.
Một khi đã như vậy, hôm nay đừng mong sống sót xuống núi!
Tay phải hắn ngưng tụ chân khí, dần xuất hiện thành hình trên không trung. Thứ đồ kia vừa xuất hiện, đừng nói biến sắc, trời đất lập tức tối đen, cát bay đá chạy, sấm sét ầm ầm, mưa to cọ rửa, mắt không thể nhìn thấy những thứ trong vòng năm mét. Y phục đỏ tươi và mái tóc đen tung bay, hồng văn giữa mày như khảm sâu vào da thịt.
Hắn đi đến gần Tần Dung, nở nụ cười, không chỉ làm người ta sợ hãi, mà còn làm người ta như nhìn thấy địa ngục.
—— gϊếŧ hắn, tất cả những thứ gần ca ca đều phải chết.
Tim Tạ Quan Sư đập kịch liệt, căng mắt nhìn biểu cảm Thẩm Nghi Hoàn biến hóa.
Y biết, là vai chính thế giới này, chắc chắn Tần Dung sẽ không chết, cho nên khi Thẩm Nghi Hoàn dùng ma công mà ngày đó Thẩm phụ tu luyện, đến cuối cùng, người chết sẽ chỉ có Thẩm Nghi Hoàn.