Bàn tay niết cằm Bạch Lưu của Ngọc La Sát bỗng nhiên xiết chặt lại, bị hành động khiêu khích của Bạch Lưu châm lên sát ý, nhưng rất nhanh y đã bình tĩnh trở lại.
Nhìn Bạch Lưu bởi vì đau đớn mà nhăn mày, Ngọc La Sát cảm xúc không rõ buông tay ra.
Cho dù ngay từ đầu đối phương đã hiểu rõ thân phận mình… nhưng ý thân cận, ỷ lại y hẳn cũng có vài phần chân thật. Khi đó Bạch Lưu chỉ có hai ba tuổi, cho dù hắn thiên tư thông minh, Ngọc La Sát cũng không cho rằng một đứa bé như đối phương có thể lừa gạt mình.
Như vậy… “Từ khi nào thì ngươi bắt đầu tính kế những chuyện này, hữm?”
Bạch Lưu xoa xoa cằm, tức giận đáp: “Tất nhiên là từ lúc Ngọc giáo chủ định tá ma giết lừa.”*
(* tá = dỡ bỏ; ma = cối => ý đại khái là sau khi ép hết ‘giá trị thặng dư’ thì ‘thịt’ =)))_baike)Ngay từ đầu tác dụng của hắn là tấm mộc, đến thời cơ, Ngọc La Sát tất nhiên sẽ tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, dùng hắn và La Sát Lệnh làm ‘mồi’ dụ những tai họa ngầm ẩn nấp trong chỗ tối ra xử lý.
Nếu hắn không tính kế, cái đầu trên cổ đã sớm dọn chỗ rồi được không?
“Tá ma giết lừa?” Khóe miệng Ngọc La Sát cong lên, lặp lại câu hình dung này một lần nữa.
Mí mắt Bạch Lưu run lên, âm thầm nghiến răng, hối hận vì sao bản thân lại dùng câu từ không thỏa đáng này để hình dung. Đây không phải tự chửi mình là lừa sao, sớm biết vậy dùng qua cầu rút ván thì tốt hơn!
Có điều, cũng không biết có phải ảo giác không mà hắn cảm thấy sát khí trên người Ngọc La Sát bỗng nhiên không còn?
Ngọc La Sát tất nhiên là không còn sát ý như trước.
Bởi trong mắt y, ngay từ đầu rõ ràng Bạch Lưu đã biết bọn họ không phải cha con thật sự, nhưng không có làm chuyện gì ‘phản bội’ y, sau đó cũng bởi vì biết mình sẽ chết cho nên mới tính kế thoát đi, đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc trước y giữ lại một phần sát ý với Bạch Lưu là vì đối phương đã phá hủy kế hoạch của y, cũng bởi vì Bạch Lưu biết quá nhiều, nhưng càng nhiều… Là vì bị Ngọc Thiên Bảo ‘phản bội’.
Bị người hoàn toàn ngoài dự đoán phản bội, cho nên sau khi biết được chân tướng mới càng tức giận.
Không thể không nói, những hành động sau đó của Bạch Lưu rất có chừng mực, thành công dừng trước ranh giới sẽ không làm Ngọc La Sát tức giận, lúc này mới để hắn thành công giữ lại mạng nhỏ nhiều lần dưới tay Ngọc La Sát.
Có điều Bạch Lưu không rõ ràng điểm này lắm, hắn còn đang đoán xem rốt cuộc Ngọc La Sát muốn chơi trò gì.
Hắn cũng không tin lần bùng nổ vừa rồi của mình có thể khiến tâm tình Ngọc La Sát tốt hơn, rồi từ bi mà buông tha chính mình, nhưng còn cây quạt của hắn đâu? Hắn nhớ rõ đã đặt trên đầu giường mà.
Tất nhiên Ngọc La Sát cũng phát hiện hành động sờ soạng tìm đồ của Bạch Lưu.
Ngay khi hiểu được đối phương đang tìm cái gì, trong mắt Ngọc La Sát hiện lên ý cười, bỗng nhiên vươn tay lấy ra một cây quạt, còn tao nhã phe phẩy trước mặt Bạch Lưu.
Bạch Lưu: “…”
Thấy Bạch Lưu đờ đẫn nhìn chằm chằm cây quạt trong tay, Ngọc La Sát nhướng mày cười, biết rõ còn cố hỏi: “Thế nào, Thiên Bảo nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Ai thèm nhìn ngươi, ta đang nhìn vũ khí của ta được không.
Bạch Lưu lui người xuống chân giường, nhìn cây quạt bị Ngọc La Sát lấy đi, trong lòng không ngừng tính toán xem mình phải làm gì mới lấy về được. Nhìn nhìn, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống mảnh ngọc bội treo trên cây quạt.
Vẻ mặt Bạch Lưu vẫn đờ đẫn như trước nhưng trong mắt lại lộ ra một tia châm chọc không nói nên lời.
Biến hóa này dừng trong mắt Ngọc La Sát khiến y theo bản năng cúi đầu chú ý cây quạt trong tay, lúc nhìn thấy miếng ngọc bội có khắc chữ ‘Ngọc’ quen thuộc kia, chợt nhớ vì sao thứ này lại quen mắt như vậy.
Đây rõ ràng chính là đồ của y, hoặc là nói là thứ y đã đưa cho Ngọc Thiên Bảo.
Cây quạt này hình như là thứ năm đó y xem như phần thưởng đưa cho Ngọc thiên Bảo khi hắn học võ, còn ngọc bội lại là tín vật đại biểu cho thân phận ‘con trai’ ruột của Ngọc La Sát y. Ngọc La Sát thầm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại Bạch Lưu.
Y thật sự không ngờ Bạch Lưu sẽ còn mang theo mấy thứ này trên người.
Ngón tay xiết chặt chăn mềm dưới thân, thấy ánh mắt Ngọc La Sát nhìn về phía mình có chút quái dị, trong mắt Bạch Lưu xẹt qua một tia bối rối nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình thản lúc trước, mặt không đổi sắc mở miệng: “Chẳng lẽ Ngọc giáo chủ cảm thấy cây quạt này thuận tay? Có điều quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, làm phiền ngài trả đồ lại cho ta.”
Trầm mặc một lát, Ngọc La Sát ném cậy quạt đến trước mặt Bạch Lưu, sau đó rời khỏi phòng.
Trong phòng an tĩnh lại như trước.
Nhìn Ngọc La Sát rời đi, gương mặt vẫn luôn không dao động của Bạch Lưu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười tự giễu, cúi đầu nhìn cây quạt trước người, thì thào lẩm bẩm: “Quả nhiên không nhớ rõ…”
Sau khi nhặt cây quạt lên, nắm trong tay trầm mặt thật lâu, Bạch Lưu ngẩng đầu áp chế hơi nước trong mắt, xong lại vô lực nằm ngã xuống giường, khép lại hai mắt.
‘Hệ thống gợi ý: Độ thiện cảm của Ngọc La Sát +5, hiện nay là 36 điểm.’
Nghe thấy tiếng gợi ý của hệ thống, Bạch Lưu nghiêng đầu ôm chăn giả bộ ngủ không nhịn được mà nhếch khóe miệng, lúc này mới mở màn hình hệ thống ra xem xem Ngọc La Sát đã đi thật chưa, thật ra từ lúc nhớ đến lai lịch của cây quạt, trong óc hắn đã xuất hiện kế hoạch này.
Được rồi, giao tiếp với Ngọc La Sát quá nguy hiểm, tuy rằng đầu hắn không bị chém trong một chốc, nhưng không dám đảm bảo tuyệt đối sẽ không có chuyện xảy ra, giống như đêm hay, lúc hắn không phòng bị đã xuýt bị đút uống thuốc độc.
Sau đó hắn linh quang chợt lóe, chợt nhớ tới một cách rất tốt để xoát độ thiện cảm =v=
Để phát huy càng hoàn mỹ, vừa rồi hắn cố ý không nhìn màn hình hệ thống, kết quả là có màn diễn khổ tình lại phấn khích như vậy. Cũng may quả nhiên ngay từ đầu Ngọc La Sát đã chú ý đến sự khác thường của hắn, còn nấp bên ngoài ‘rình coi’.
…
Cũng không biết có phải hành động tối qua của Bạch Lưu có kết quả không, mà trước khi Tây Môn Xuy Tuyết trở về, Ngọc La Sát không còn xuất hiện thêm lần nào nữa.
Có điều dù nói thế nào, phải đến tận khi Tây Môn Xuy Tuyết trở lại, Bạch Lưu mới thật sự an tâm được.
Tuy rằng sau khi Kiếm thần đại nhân trở về, mỗi ngày hắn lại bị canh chừng tập võ, còn sẽ bị đánh nửa chết nửa sống, nhưng nó thoải mái hơn việc giao tiếp với Ngọc La Sát vô số lần TAT
…
Một ngày nào đó, lúc Bạch Lưu đang dùng bữa sáng với Tây Môn Xuy Tuyết, một phong thư bỗng nhiên được gửi tới.
Thư này là từ Lục tiểu Phụng viết cho Bạch Lưu, trong thư nói bạn bè của Lục Tiểu Phụng bị liên lụy vào chuyện Ma giáo, hơn nữa còn bị người Ma giáo nhận định là hung thủ giết ‘Ngọc Thiên Bảo’, sau đó bị bắt đi rồi.
Tất nhiên Lục Tiểu Phụng không thể ngồi im mặc kệ, y muốn đi cứu bạn mình, cho nên mới gửi thư cho Bạch Lưu hỏi ít chuyện trong Ma giáo.
Vốn dĩ cũng không có gì, những cố tình phong thư này lại đưa trên bàn cơm, còn đưa trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết… kết quả là, chuyện lúc trước Bạch Lưu và Lục Tiểu Phụng muốn giấu đều bị lộ cả.
Nhìn vẻ mặt cười gượng của Bạch Lưu, Tây Môn Xuy Tuyết vẫy lui hạ nhân, mắt lạnh ý bảo Bạch Lưu giải thích rõ ràng.
Ngay từ đầu Tây Môn Xuy Tuyết đã biết Bạch Lưu và Lục Tiểu Phụng có điều che giấu chính mình, y cũng chưa từng nghe nói đến những chuyện của Bạch Lưu trước khi nhận thân, cộng thêm lúc đó y không để ý lắm, nên mới không hỏi đến cùng.
Nhưng hiện tại thì khác, Bạch Lưu vậy mà lại có dính dáng với Ma giáo.
Tuy rằng Tây Môn Xuy Tuyết không quan tâm chuyện trên giang hồ mấy, nhưng y vẫn có nghe thấy chuyện Ma giáo làm mưa làm gió trong khoảng thời gian gần đây. Hơn nữa bây giờ lại biết đệ đệ mình có liên quan với chuyện này, sao y có thể ngồi xem mặc kệ?
Cười gượng hai tiếng, dưới khí lạnh của Tây Môn Xuy Tuyết, Bạch Lưu cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ phải mở miệng xin khoan dung: “Kia, cái kia, ca, ca có thể đừng tỏa khí lạnh không, đệ thẳng thẳng là được mà ~”
“Nói.” Tây Môn Xuy Tuyết vừa lòng thu hồi khí lạnh.
Sờ sờ mũi, Bạch Lưu bất đắc dĩ mở miệng: “Thật ra trước khi đệ tìm được ca, vẫn luôn ở trong Ma giáo phương Tây. Người thu dưỡng đệ là người của Ma giáo.”
Lúc trước hắn gạt Tây Môn Xuy Tuyết, còn ngăn cản đối phương công bố chuyện của hắn ra ngoài, là vì lo lắng sẽ bị Ngọc La Sát phát hiện, có điều hiện tại đã không sao rồi.
Nghe Bạch lưu giải thích xong, Tây Môn Xuy Tuyết hạ mắt: “Đệ nói lúc trước đệ bị đuổi giết?”
“À, dạ.”
Bạch Lưu trừng mắt nhìn, trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu ‘Bị cha ngươi đuổi giết’, sau đó lộ vẻ không tim không phổi cười cười: “Không sao, không sao cả, sau khi gặp được Lục đại ca đệ không gặp lại những người đó nữa, có lẽ do bọn họ đã quên một nhân vật nho nhỏ như đệ rồi cũng nên.”
Tây Môn Xuy Tuyết nghe vậy, từ chối cho ý kiến, cũng không nhắc lại đề tài này nữa.
Một lát sau, khi dùng cơm xong, thấy Bạch Lưu tự giác chạy đi luyện võ, Tây Môn Xuy Tuyết mới chậm rãi đứng dậy tìm quản gia, dặn dò vài chuyện, rồi cũng cầm kiếm đến nơi luyện võ.
…
Một ngày sau, trong lúc Lục Tiểu Phụng chờ hồi âm ở chỗ Hoa Mãn Lâu, đã nhận được thiệp mời của Vạn Mai sơn trang, nghi hoặc một chút, Lục Tiểu Phụng mở thiệp mời ra.
“Lục Tiểu Kê, bên trên viết cái gì mà vẻ mặt ngươi quái dị như thế?” Tư Không Trích Tinh ngồi bên cạnh Lục Tiểu Phụng tò mò nhìn thiệp mời thoạt nhìn rất đẹp đẽ quý giá trong tay y, mở miệng hỏi.
Lục Tiểu Phụng tiện tay đưa thiệp mời cho đối phương, nâng tay sờ sờ râu trên môi, quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu đang ngồi an tĩnh uống trà bên cạnh mình, nét mặt lộ ý cười.
“Hoa Mãn Lâu, có chuyện tốt nha ~ có muốn đi góp vui chung với ta không?”
Hoa Mãn Lâu nhướng mày: “Ồ? Là chuyện tốt gì.”
Sau khi Tư Không Trích Tinh xem thiệp mời xong, không chờ Lục Tiểu Phụng mở miệng giải thích, đã nhảy vào họng y ngồi: “Thiệp mời này là do Vạn Mai sơn trang đưa tới, nói là mời Lục Tiểu Kê đi tham gia yến hội! A, chẳng lẽ Tây Môn Xuy Tuyết muốn thành hôn?”
“Đi đi đi đừng suy đoán.” Lục Tiểu Phụng lật mắt xem thường hết nói nổi.
Tây Môn Xuy Tuyết thành thân?
Tin tức này rất kinh khủng được chứ, đại khối băng như Tây Môn đã sớm tương thân tương ai với kiếm của y rồi.
Riêng Hoa Mãn Lâu thì lộ vẻ hiểu rõ, cũng đoán được việc vui kia là gì. Chuyện Lục Tiểu Phụng mang Bạch Lưu đến Vạn Mai sơn trang nhận thân y cũng biết, hơn nữa còn rất kỹ càng tỉ mỉ, có điều…
“Không phải Bạch Lưu không muốn bại lộ thân phận sao?” Hoa Mãn Lâu hơi nghi ngờ hỏi lại.
Lục Tiểu Phụng cũng thấy khó hiểu, lúc trước đúng là Bạch Lưu không muốn bại lộ thân phận, nhưng đến thiệp mời cũng nhận được rồi, tất nhiên không có khả năng là giả: “Được rồi, ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện này đúng là đáng ăn mừng, rượu ở Vạn Mai sơn trang thật sự rất ngon ~”
Tư Không Trích Tinh ngồi bên vốn nghe không hiểu gì, nhưng khi Lục Tiểu Phụng nhắc đến rượu ngon, hai mắt lập tức sáng lên, vươn tay quạt Lục Tiểu Phụng một bàn tay: “Lục Tiểu Kê, loại chuyện tốt này sao có thể thiếu ta được, ta cũng đi, ta cũng đi!”
Lúc trước nghe Lục Tiểu Kê nhắc đến rượu Van Mai sơn trang ngon thế nào, tốt thế nào, dù không có nghiện rượu bằng Lục Tiểu Kê, nhưng có rượu ngon mà bỏ qua thì rất đáng tiếc.
Chú ý tới Lục Tiểu Phụng còn chờ đợi mình trả lời, Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật gật đầu.
Tuy không thích cách làm người của Tây Môn Xuy Tuyết lắm, nhưng thời gian ở chung ngắn ngủi giữa y và Bạch Lưu lại rất hòa hợp, vì thế Hoa Mãn Lâu cũng rất thích thiếu niên nhiệt tình lại thân cận với mình ấy.
hết chương 13