Bạch Lưu thua mất La Sát Lệnh, đương nhiên, thứ hắn thua chỉ là La Sát Lệnh giả mà thôi.
Để đóng vai một kẻ thua đến nhập ma, hoàn toàn trở thành dân cờ bạc điên cuồng, khối La Sát Lệnh này đã sớm bị hắn đánh tráo, lấy giả làm thật rồi, quả thật là thuận lý thành chương, dễ như ăn cháo.
Huống chi còn có một số người ‘có lòng’ phối hợp với kế hoạch của hắn.
Trước hắn còn lo lắng kế hoạch của mình sẽ bị nội dung vở kịch ảnh hưởng mà không thành công, lúc này cuối cùng Bạch Lưu cũng có thể tạm yên tâm mà bắt đầu thực hiện kế hoạch kế tiếp.
Trở lại nơi đặt chân, mọi người vừa thấy sắc mặt Bạch Lưu đã biết điều cướp đường mà chạy, đến ngay cả tùy tùng, người hầu thiếp thân cũng né tránh, sợ bị thiếu chủ giận cá chém thớt.
Người nào không biết thiếu chủ Ma giáo là một con dê béo có vận may rất kém cỏi, mỗi lần đánh cược xong tâm tình đối phương đều giống như nuốt phải thùng thuốc pháo, đụng ai là nổ, không chừa kẻ nào.
Xác định tình hình bên ngoài không khác dự đoán của mình là mấy, Bạch Lưu ngồi trong phòng sờ sờ cằm bắt đầu suy tư. Những người kia có được ‘La Sát Lệnh’, bước kế tiếp nhất định phải giết hắn, kẻ cản trở đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào.
Đây chính là chuyện hắn đang chờ đợi. Ngọc Thiên Bảo nhất định phải chết, không chết thì hắn không có cách nào quang minh chính đại thoát khỏi sự ràng buộc từ thân phận này.
Mà muốn để hành động ‘ám sát’ này thành công không có kẻ hở, Bạch Lưu đã bỏ ra thời gian hai năm để những tên thuộc hạ kia biết rõ ‘thói quen’ của hắn, vì chính một ngày như thế này đây… Cảm thán một lúc, Bạch Lưu đè xuống cảm giác hưng phấn trong lòng, bắt đầu sắp xếp bước cuối cùng.
Nhìn điểm tích góp trong mười mấy năm trong nháy mắt đã bị tiêu hao hơn phân nửa, hắn ôm một đạo cụ thế thân ‘Ngọc Thiên Bảo’ giống hắn như đúc, thậm chí còn có gợn sóng hô hấp, Bạch Lưu đau lòng cắn răng, đưa tay lấy ra một cây chủy thủ.
Hình thức của cây chủy thủ này rất bình thường, trên căn bản là có thể tùy ý mua được, mạnh mẽ đâm vào ngực đạo cụ thế thân, lại nhìn vết máu hoàn mỹ phun ra ngoài, cả người Bạch Lưu hơi cứng ngắc một hồi.
Thả thế thân đã thật sự trở thành ‘thi thể’ lên giường, hung hăng lau chùi vết máu trên mặt, lại làm loạn trong phòng một chút, lúc này, Bạch Lưu mới lui về sau hai bước, ngồi trên ghế bắt đầu chờ đợi.
Hắn đang chờ thời cơ để mình thoát đi. Nhìn hệ thống quản chế hoàn cảnh bên ngoài, con đường lưu vong không có sơ hở mà mình đang chờ đợi sẽ không còn xa nữa.
Sở dĩ muốn làm điều thừa tự tay giết chết thế thân, là vì muốn thể nghiệm cảm giác lần đầu tiên ‘giết người’ để ngừa vạn nhất, hắn cũng không dám xác định kế hoạch của mình sẽ không xuất hiện bất ngờ, nhỡ ‘Ngọc Thiên Bảo’ không chết, vậy thế thân như hắn cũng không chống đỡ được bao lâu.
‘Kí chủ xin yên tâm, phẩm chất sản phẩm từ hệ thống rất đảm bảo!”
Đệt, dù có đảm bảo thì đây cũng là đồ có thời hạn, sau một tháng sẽ biến mất. Nếu ‘hắn’ không chết, thân thể còn có hô hấp, thì những người phái tử trung nhất định sẽ mang ‘hắn’ về Ma giáo.
Sau này chẳng lẽ muốn hắn dưới mắt mọi người trình diễn tiết mục ‘Đại biến người sống’*?
(*không rõ lắm, tra cũng ko rõ)Huống chi người là giả, La Sát Lệnh là giả, cũng chỉ có thể lừa gạt mấy người chưa từng thấy người thật vật thật mà thôi, nếu không phải muốn để lại một biện pháp dự phòng đối phó với Ngọc La Sát thì hắn đã sớm vứt cái vật này cho bọn họ rồi.
Sách, có điều nghĩ lại chờ đến lúc Ngọc La Sát phát hiện La Sát Lệnh bị đánh tráo, mà bản thân y lại đối mặt với uy hiếp ‘giả chết’, ‘đoạt vị’, tình huống kia muốn cỡ nào đặc sắc là có bấy nhiêu.
Nguyệt hắc phong cao, là một đêm thích hợp để giết người phóng hỏa. Rốt cuộc đợi được hệ thống xác nhận bên ngoài không còn bất cứ người nào nữa, Bạch Lưu mới hưng phấn che chắn toàn thân bằng áo bào đen, lén lén lút lút chuồn ra khỏi nơi này.
Vừa rời khỏi phạm vi điểm dừng chân, Bạch Lưu lập tức thả lỏng tay chân vận dụng khinh công, một đường vô cùng lo lắng chạy ra vùng ngoại ô.
Lúc Bạch Lưu rời khỏi phạm vi thành trấn này, cuối cùng hệ thống cũng vang lên tiếng nhắc nhở—— ‘Nhiệm vụ ‘Chạy thoát’ hoàn thành.’
Bước chân dừng lại, Bạch Lưu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, dừng lại nghỉ ngơi. Tiếng nhắc nhở vang lên chứng tỏ kế hoạch của hắn đã thành công, kế hoạch chạy trốn của hắn rốt cuộc cũng hoàn thành rồi, thật đáng mừng.
A, cũng không biết những kẻ đến ám sát hắn hay người của Ma giáo sẽ phát hiện ‘Ngọc Thiên Bảo’ đã chết rồi trước nhỉ. Sờ gương mặt đã được dịch dung cẩn thận, Bạch Lưu có chút hứng thú suy đoán.
Thiếu chủ Ma giáo bị giết bỏ mình, La Sát Lệnh có thể thống lĩnh Ma giáo phương Tây cũng không biết tung tích, nhiều chuyện thật thú vị nha~, có khi thời gian này Ma giáo phải hỗn loạn một trận rồi nhỉ, khà khà~ mà những chuyện này cũng không có chút quan hệ nào với hắn cả… Ngồi dựa vào gốc cây, thở phào nhẹ nhõm, Bạch Lưu không nhịn được nở nụ cười: “Ngọc La Sát à… Ngươi sẽ không ngại Ma giáo càng loạn thêm một chút chứ?”
Hắn nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, không tìm cơ hội trả thù thì quá có lỗi với chính mình rồi. Có điều trên đời này có chuyện gọi là ‘vui quá hóa buồn’, Bạch Lưu cứ đinh ninh mình đã chạy thoát, sắp sửa nghênh đón một tương lai tốt đẹp lại không ngờ rằng ở một khắc khi hắn thoát đi, hắn cũng đã bị người nhìn chằm chằm.
…
Chân trước vừa tìm được một khách điếm nghỉ ngơi, Bạch Lưu chuẩn bị tắm rửa, hưởng thụ một phen, nhưng khi quần áo mới được cởi ra một nửa, sắc mặt hắn đã đen lại, đột nhiên ngẩng đầu.
‘Hệ thống cảnh báo: Kí chủ, xin chú ý, phát hiện nhân viên có trình độ nguy hiểm cấp A tiếp cận, cửa và cửa sổ đều bị vây quanh, thân phận đang trong quá trình phân tích xác nhận, xin kí chủ chú ý an toàn.’
Xảy ra chuyện gì?
Nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi cầm lấy cây quạt, Bạch Lưu mở phạm vi hệ thống, liếc mắt nhìn xem, vừa thấy đã không nhịn được muốn văng tục. Cái này gọi là vây quanh? Đây căn bản là tiết tấu bắt ba ba trong rọ được không?
Tổng cộng có năm điểm đỏ biểu thị trình độ nguy hiểm cấp A đang canh giữ những nơi có thể rời khỏi căn phòng này là đỉnh, cửa, cửa sổ…
Bọn họ là ai, tại sao lại nhìn chằm chằm chính mình? Lẽ nào kế hoạch của hắn xảy ra sai lầm chỗ nào? Bạch Lưu vừa đè nén hoảng loạn trong lòng, vừa cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, hai mắt cũng không quên tìm kiếm con đường có thể đột phá trên bản đồ hệ thống.
Cũng may hệ thống vẫn rất ra sức, sau khi phân tích xong xuôi, đã báo cáo rõ tình huống lại cho Bạch Lưu.
Có điều… Lúc này Bạch Lưu hoàn toàn không có tâm trạng khen ngợi hiệu suất làm việc cao của hệ thống.
Bởi vì, người của Ngọc La Sát… Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ kế hoạch hắn mưu tính nhiều năm hoàn toàn không thành không, cũng đại biểu hiện tại đầu của hắn đang treo trên lưng quần, gió vừa thổi đều có khả năng bị thổi bay TAT. Những người này lúc nào thì nhìn chằm chằm mình, trước đó Bạch Lưu hoàn toàn không nhận ra được. Có điều từ tình huống bây giờ mà phân tích, những người này khẳng định không lệ thuộc thế lực Ma giáo, bởi chuyện Ngọc La Sát giả chết hắn có thể xác định trong toàn Ma giáo không có người nào biết.
Ngọc La Sát chết tiệt, nếu ngươi đã ‘chết’ thì ngươi còn lòi đầu ra làm gì. Thầm mắng một tiếng, Bạch Lưu liếc mắt nhìn số điểm tích lũy không còn nhiều của mình, mím chặt đôi môi không chút hồng hào “Đổi loại thuốc có hiệu quả tăng cường.”
Sau một phút, Bạch Lưu mặt không hề có cảm xúc nhấc chân lại gần cửa phòng, nhìn tọa độ hai điểm đỏ càng lúc càng lại gần, một tay hắn đè lại cửa phòng, một tay khác lại xiết chặt cây quạt, chậm rãi mở ra.
Lần đầu tiên giết người có cảm giác gì, Bạch Lưu đã không còn tâm tư lĩnh hội, cảm thán. Hắn bỏ ra một trăm điểm tích lũy cuối cùng để đổi loại thuốc có tác dụng trong vòng một giờ, tăng cấp bậc vũ lực của hắn lên đến lv94.
Thế nhưng đối thủ của hắn là năm cao thủ lv70+, cho dù có áp chế về đẳng cấp, nhưng hắn lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến nên cũng không chiếm được thế thượng phong.
Bên trong khách điếm đã sớm hỗn loạn một mảnh, trong lúc bọn hắn ra tay, những người khác đều đã nhân cơ hội mà trốn mất.
Hơi vất vả chống đỡ sự vây công của mấy nam tử mặc bạch y thống nhất, trên mặt mang theo mặt nạ quỷ dị, Bạch Lưu không chút biến sắc tính toán làm cách nào mới có thể chạy trốn.
Tổng cộng năm người, hắn giết một người, còn lại bốn người cũng có hai người bị thương, trong khi hiệu quả của thuốc còn bốn mươi phút… Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được khe hở rời đi, nếu không nhỡ đối phương có mang theo viện binh, hoặc thuốc hết tác dụng, thì đối phương chắc chắn bắt được hắn dễ như ăn cháo.
Hiện tại… Thứ duy nhất hắn có thể lợi dụng, chính là mục đích của đám người kia!
Thăm dò nhiều lần, Bạch Lưu có thể xác định mục đích của đám người kia không phải muốn giết mình mà là bắt sống.
Được rồi, tuy rằng hắn cảm thấy hậu quả bị người của Ngọc La Sát bắt sống, rất có khả năng là sống không bằng chết, thế nhưng hiện tại đúng là chỉ có thể lợi dụng được điểm này.
Ôm tâm tư như vậy, mất thời gian hai nén hương, Bạch Lưu lấy tư thế thấy chết không sờn hung hăng nhào tới trước công kích của đám bạch y nhân trước cửa khách điếm. Nhìn mũi đao sáng lòe, lạnh lẽo cách ngực mình càng lúc càng gần, trái tim Bạch Lưu căng thẳng xiết chặt.
…
“Chạy trốn?” Hơi nhíu mày, Ngọc La Sát ngồi dựa trên ghế, giọng điệu không rõ, cười khẽ một tiếng: “Không phải nói thân thủ của hắn chỉ bình thường thôi sao? Năm cao thủ hạng nhất lại không thể đối phó được kẻ có thân thủ hạng hai…”
Rầm một tiếng ngã quỵ trên đất, thân thể nam tử mang mặt nạ run khẽ: “Bẩm báo chủ nhân, không biết hắn dùng thủ đoạn gì khiến nội lực bỗng nhiên tăng vọt rất nhiều. Mấy người thuộc hạ bởi vì kiêng kỵ tính mạng hắn nên mới—— “
“Được rồi.” Phất tay cắt đứt lời nói của nam tử, vẻ mặt Ngọc La Sát không rõ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ra hiệu cho đối phương rời đi.
Sở dĩ y giả chết là vì để những kẻ bất trung với y tự mình bại lộ, để thanh trừ mầm họa.
Đương nhiên, người thừa kế này tất nhiên không phải Ngọc Thiên Bảo, mà là… Kế hoạch vừa bắt đầu đúng là không có vấn đề, Ngọc La Sát tự tin thủ đoạn của mình đủ hoàn mỹ, càng tự tin không có ai có thể phá hoại kế hoạch của chính mình.
Thế nhưng kế hoạch chặt chẽ lại có một sơ hở. Chén trà trong tay bỗng nhiên vỡ tan thành bột phấn rơi xuống đất, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm, Ngọc La Sát lấy khăn tay ra lau sạch bụi phấn lây dính trong lòng bàn tay…
Rốt cuộc kẻ phá hoại kế hoạch của hắn là người nào? La Sát Lệnh Ngọc Thiên Bảo thua cược vốn không phải là thật, như vậy kẻ rời khỏi phòng Ngọc Thiên Bảo sau khi hắn chết là thế lực của phe nào đây.
Còn nữa, La Sát Lệnh thật sự đã rơi vào tay kẻ nào…
Sách, Thiên Bảo a Thiên Bảo, ngươi đã chết mà vẫn không an phận, lưu lại cho cha một đống lớn phiền phức.
…
Ở một nơi hẻo lánh trong trấn nhỏ, một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò bỗng nhiên đi tới trước cửa một khách điếm tương đối sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn tên khách điếm, nhấc chân đi vào.
“Khách quan muốn ở trọ hay nghỉ chân?” Tiểu nhị vội vàng nghênh đón người bước vào, trên mặt mang theo nụ cười ân cần dò hỏi.
Bạch Lưu đóng giả nam nhân trung niên kéo kéo khóe miệng, ném một nén bạc tới: “Ở trọ, chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạn, ta muốn nghỉ ngơi một chút, đừng tới quấy rầy ta, biết không?”
Trải qua kiếp nạn lần trước, vũ lực hắn vốn kẹt ở level 47 lại đột nhiên tăng lên đến 50, vừa vặn có thể dùng viên đan dược học nội lực cấp tốc, có điều nếu muốn đột phá thì cần tĩnh tâm tu luyện, mà ở dã ngoại thì không đủ an toàn lắm.
Đi theo tiểu nhị vào phòng, Bạch Lưu làm bộ mệt mỏi vẫy lui đối phương, sau đó bố trí cảnh giới trước cửa chính và cửa sổ, cuối cùng mới gỡ lớp mặt nạ dịch dung trên mặt xuống.
“Lưu vong cái gì, đúng là chật vật.” Xoa xoa mặt, Bạch Lưu có chút cay đắng kéo kéo khóe miệng.
Không trốn là đường chết, chạy trốn cũng là sống chết không rõ, chẳng lẽ giá trị nhân phẩm của hắn là số âm sao? Nếu không tại sao lại xui xẻo như vậy? Đã nói xong nhiệm vụ là có thể nghênh đón tương lai tốt đẹp còn gì.
hết chương 5