Chân nhân bất lộ tướng, đại hiệp che mặt, đi Quan Đông…
Một loạt từ bừa bộn chạy vào trong đầu Bình An, hắn liền nhìn cái người trên sân khấu kia hình như là Mặc Oa Tử mà chính mình nhận thức qua cho tới bây giờ, nhìn đến sửng sốt một chút, đây coi là chuyện gì xảy ra ni? Nguyên lai tình huống trong phim truyền hình lại xuất hiện ở bên cạnh mình, ban ngày thì một tiểu thú y không có tiếng tăm gì, buổi tối lại biến thành ngưu lang phong tao vũ nam? Nếu như kết hợp một chút tình huống, có đúng hay không còn phải thêm một nữ nhân xinh đẹp giàu có, hai người tại một buổi tối vô tình gặp được, sau đó lại gọi là nhất kiến chung tình, lại trải qua các loại cảm tình đau khổ nhấp nhô, hai người tay trong tay, tâm nối tâm, cuối cùng…
Không nói, cái này kỳ thực không ý nghĩa a, bởi vì đây là gay bar, ở đâu ra nữ nhân giàu có.
Bất quá Bình An vẫn bị Mặc Tử Oa trên sân khấu kia cùng bình thường không đồng dạng như vậy hấp dẫn, bởi vì bây giờ không phải là quá khuya, kỳ thực trong bar cũng không có quá nhiều người, thời gian tựa như lửa nóng tiếp cận nửa đêm, Bình An vì mượn việc này để ngày mai đi làm trêu Mặc Oa Tử một phen, đột nhiên cảm thấy cái chỗ này vẫn là rất hảo ngoạn, không ghét bỏ như ngay từ đầu, liền vui vẻ hiểu rõ chạy đến mọt góc quầy bar lầu một, nơi không ai ngồi xuống.
Từ góc độ này vừa vặn có thể đem toàn cảnh trên sân khấu nhìn rõ ràng, Bình An thừa nhận hắn bây giờ là có khoái cảm xem trộm, dù sao biết một mặt không muốn người biết của bằng hữu bên cạnh mình, tâm tình còn là rất kích động rất sục sôi, thiếu chút nữa muốn trộm nở nụ cười.
“Uống chút gì không?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm dọa Bình An nhảy dựng, hắn quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, sơmi kẻ sọc trắng đen, cùng áo ghi-lê màu đen khoác ngoài, mặc như vậy chắc là đồng phục làm việc, trong tay lại cầm một bình rượu, như là một điều tửu sư
(người pha rượu).
“Cái kia, không cần, tôi là tới tìm người.” Bình An thành thật trả lời một câu.
Điều tửu sư lấy tay đẩy ánh mắt một cái, dáng người không tệ, cười rộ lên càng đẹp mắt, hắn một bên cười một bên dùng nhãn thần liếc về phía Mặc Oa Tử trong sàn nhảy, hỏi Bình An: “Là tới tìm hắn sao?”
Lúc này Bình An sao có thể nói không phải ni, sau đó hắn theo nguyên tắc bát quái của Mặc Oa Tử gần đây, dùng trên người điều tửu sư đối diện: “Hắn là mỗi buổi tối đều ở đây khiêu vũ sao?”
Vị điều tửu sư kia nâng cốc bình buông xuống, lại cầm lấy đám ly thủy tinh bắt đầu lau, không nóng không nhạt nói: “Chưa tính, hắn một tuần chỉ đến hai ba lần đi, cũng không phải vũ nam nóng bỏng nhất trong quán, bất quá nhưng lại rất sinh động, cũng có mấy người coi trọng hắn, bất quá hắn còn giống như có một nam nhân, cậu còn có cơ hội.”
Mặc Oa Tử đương nhiên không có nam nhân, Bình An vẫn là biết rất rõ ràng, Quách Mạc tuyệt đối là hoàn toàn thích nữ nhân, về phần tại sao hắn thích nữ nhân lại đến gay bar khiêu vũ, liền không được biết rồi. Bất quá câu nói sau của vị điều tửu sư này lại làm Bình An buồn chết, hắn tin chắc, dù toàn thế giới nữ nam đều chết sạch, hắn cũng không có khả năng tìm Mặc Oa Tử đến an ủi trái tim hắn.
Bình An nhìn lại Mặc Oa Tử trên đài còn đang khiêu vũ, nghĩ nhìn chán rồi, bởi vì nhìn một người nam nhân xinh đẹp nhảy thực sự dẫn không dậy nổi chút hứng thú nào của hắn, lại liên lụy Mặc Oa Tử người này vẫn là chưa bao giờ nghẹn hảo thí, Bình An liền từ trên ghế quầy bar đứng lên, vẫn là chuẩn bị về nhà ngủ.
“Nhanh như vậy muốn đi?” Sau lưng điều tửu sư hỏi một câu.
Bình An quay đầu lại, trên người còn khoác y phục của Nhâm Thủ, đối với một điều tửu sư xa lạ kỳ quái truy vấn, hắn chỉ là gật đầu: “Về nhà ngủ bù.”
Người pha rượu thiêu mi cười khẽ: “Tôi là Chu Ký, hoan nghênh có thời gian trở lại.”
Bình An không giải thích được nhìn hắn một cái, không hiểu người này báo tên tại lần đầu tiên gặp mặt còn khách khí như vậy để làm chi, lẽ nào đây là quy tắc đặc biệt của hộp đêm? Không biết rõ tình huống Bình An cũng ngốc đáp lễ: “Ừ, tôi là Bình An, tôi đi trước.”
Kỳ thực lúc người trì độn, vẫn là rất đáng sợ.
Chu Ký rõ ràng chính là đối Bình An có ý tứ, người đến gay bar đều không phải gay sao, ngoại trừ Bình An loại tình huống này trăm năm khó gặp được một lần, bất quá cũng lạ Bình An không may, đụng phải Chu Ký loại người hành động phái siêu cường này.
Đứng ở phía quầy bar, Chu Ký nhìn Bình An đi tới cửa, cho cửa mấy người một ánh mắt, những người đó lập tức hiểu ý, sau đó trắng trợn chạy đi vây chặn Bình An, khiến hắn tránh cũng không có chỗ tránh, đi cũng không đi được, thẳng thắn đem người vây chặt.
Bình An cau mày, hắn có ngốc cũng có thể hiểu được trước mắt là cái tình huống gì, rõ ràng không cho hắn đi.
Mấy người nhân viên đối Bình An vây chặn bắt đầu thi triển công kích, đối hắn do dự nói: “Tiểu suất ca, chớ vội đi, mấy ca mời cậu uống ly rượu thế nào?”
Nói người nọ cười bĩ bĩ, xung quanh vài người cũng trước sau ứng hoà, Bình An vừa định nói không rảnh, phía sau liền truyền đến thanh âm nghiêm nghị của Chu Ký: “Thả người, bằng hữu của ta các cậu cũng dám động.”
Cái này kiều đoạn a, nói sao, tự biên tự diễn anh hùng cứu mỹ nhân.
Bình An quay đầu lại, vẫn cảm thấy Chu Ký người này kỳ quái a, điều không phải vậy kỳ quái a, chỉ thấy hắn mới nói, bên người những người đó lập tức liền tản ra, Chu Ký trên mặt mang ý cười đối Bình An nói: “Sau này tới đây tìm tôi là tốt rồi, không ai dám đối với cậu động tay động chân.”
Xét thấy người khác đem Bình An cho rằng kẻ ngu si mà đùa giỡn, hắn lập tức gửi đi ánh mắt cảm kích: “Anh thực sự là người tốt, ghê tởm chết tôi.”
Những lời này nửa câu đầu khiến Chu Ký cười phi thường xán lạn, nửa câu sau khiến mặt Chu Ký đều trong nháy mắt cứng ngắc.
Phía sau hai người truyền đến một trận cười nhẹ, nhịp điệu âm dương quái khí Bình An lập tức biết người đến là ai, Nhâm Thủ không biết lúc nào từ trên lầu đi xuống, sau đó trực tiếp đến giữa Chu Ký cùng Bình An, rất thân mật nhu nhu tóc Bình An: “Cũng không tệ lắm, biết đừng tìm người xa lạ nhấc lên quan hệ.”
Bình An nghiêng đầu một cái, tránh thoát cái tay kia, bĩu môi nhìn Nhâm Thủ: “Anh đừng tự cho là đúng.”
Nhâm Thủ cũng không thèm để ý, hai mắt nhìn Chu Ký bên cạnh, chỉ vào Bình An nói: “Sau này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi đối với bảo mẫu nhà ta động tâm.”
Chu Ký nhìn Nhâm Thủ nhất thời bị nghẹn nói không ra lời, dù sao địa vị đảm nhiệm canh giữ ở cái quầy rượu này vẫn là đủ cao, bất quá lời này nhưng lại rước lấy Bình An không nhịn được: “Anh nhanh như vậy liền xong chuyện?”
Nhâm Thủ hơi chút cúi đầu quan sát một chút Bình An khoác y phục của mình, càng nhìn càng thuận mắt, hắn khôi phục mộ bộ cười yếu ớt: “Để cậu một mình, tôi thế nào yên tâm.”
Toàn thân đều rùng mình một cái, quả nhiên, Chu Ký bên cạnh còn chưa đi cũng sắc mặt khá đen, cảm giác hình như muốn bạo phát chút gì, may mà Bình An một bộ thôi, vì để tránh cho Chu Ký này phiền toái không cần thiết dính trên thân, Bình An bật người quyết định hi sinh hạ cái tôi.
Hai cái tay khoác lên cánh tay Nhâm Thủ, dư quang trong khóe mắt thoáng nhìn Chu Ký hình như muốn nói gì, Bình An nhanh giành trước, hướng Nhâm Thủ mặt của bẹp hung hăng hôn một cái, sau đó úp sấp ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nếu như bị tên phiền phức này chọc thân, anh có trách nhiệm trực tiếp bồi thường tôi phí tổn thất tinh thần.”
Nhâm Thủ tiếu ý không giảm, hoàn toàn không thèm để ý Bình An nói gì đó, hắn rất hưởng thụ nhất cử nhất động của Bình An bây giờ đối với hắn.
Mà một màn này người ở bên ngoài xem, liền biến thành một đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình, Chu Ký lúc này kinh ngạc đến lợi hại, sắc mặt cực kỳ không tốt xoay người đi.
Hắn vừa đi, Bình An mới thở phào, chờ lúc hắn phản ứng kịp, hắn mới giật mình cảm giác thân thể không nhúc nhích được, đồng thời với tư thế phi thường mập mờ dựa trên người Nhâm Thủ, Nhâm Thủ tên khốn này còn đưa tay nắm hông của hắn, Bình An cả người đều nổi da gà, lại khiến hắn nhớ lại hồi ức không tốt đêm đó.
Bình An mặt đen lại: “Anh buông tay cho tôi, tôi cũng bị anh ghê tởm chết.”
Nhâm Thủ hơi nhíu mày: “Cậu hôn tôi, còn nói tôi ghê tởm?”
Bình An mặt đen hơn: “Tôi hôn một đống X.”
Nhâm Thủ vẫn nhíu: “Cậu xâm phạm tôi, phụ trách đi.”
Bình An mặt co quắp: “Anh có thể đừng hèn như vậy không?”
Nhâm Thủ lộ vẻ cười: “Cậu bồi thường tổn thất của tôi?”
Bình An cắn răng: “Anh đừng quên hơn một tháng trước kia là anh xâm phạm tôi trước.”
Nhâm Thủ tiếp tục cười: “Tôi nhớ kĩ ngày thứ hai có người nói với tôi việc này chưa từng phát sinh qua.”
Bình An phát hỏa: “Anh nha còn dám ti tiện chút nữa không?”
Nhâm Thủ gật đầu: “Dám, cậu đừng xấu hổ.”
Lại gần… Lửa giận của Bình An hiện tại muốn gấp ba bốn năm lần đánh người này, trên đời này có còn người so với hắn càng ti tiện càng không biết xấu hổ hơn không? Ti tiện cũng phải có một chừng mực đi, mà dáng dấp hắn còn nhân mô cẩu dạng, cả ngày bày bộ mặt thiếu đánh đi mê hoặc quần chúng ánh mắt sáng như tuyết.
Múa mép khua môi không dùng được, Bình An đang chuẩn bị sử dụng công kích nhân thân, ai biết lúc này người không muốn thấy nhất lại xuất hiện, người chưa tới thanh âm đã tới trước…
“Bình An! Cậu cư nhiên sau lưng ba ba làm loạn nam nhân!”
Xen vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: —— Đồ dự bị phục chế một chút, để tránh khỏi rút nhìn không thấy.
——————————————————————————————————
PS: JJ con mãnh thú và dòng nước lũ a, ta triệt để trong gió lăng loạn