Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 1

Được Hoàng đế ban hôn, Thẩm Nam Chi buộc phải gả cho Lục Hằng, trưởng tử ăn chơi trác táng của Lục gia.

Đêm tân hôn, nàng bị bỏ mặc trong phòng tân hôn, không ai ngó ngàng.

Tân lang của nàng say mèm trong hôn lễ, ve vãn cùng kỹ nữ, hoang đường đến cực điểm.

Trong màn đêm tĩnh lặng, có người xông vào phòng tân hôn.

Cây ngọc như ý được vén lên khỏi khăn hỷ của nàng, trước mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú, tà mị mà lạnh lùng. Đuôi mắt lạnh băng của người nọ lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Hắn ném cây ngọc như ý xuống, thả khăn hỷ che khuất tầm nhìn của nàng, ghé sát tai Thẩm Nam Chi, khàn giọng nói nhỏ:

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"Đây là quà Hoàng đế tặng cho huynh trưởng ta sao?”

“Trông... cũng chẳng ra sao cả."

Sau này, Thẩm Nam Chi mới biết, đó là tiểu thúc của nàng, Lục Văn. Là tiểu thúc lại dám xông vào phòng tân hôn, vén khăn hỷ của tẩu tẩu trong đêm tân hôn của huynh trưởng.

Thật là một tên điên.

Lúc đầu, khi gặp Thẩm Nam Chi, Lục Văn chỉ xa cách gọi nàng một tiếng "tẩu tẩu".

Về sau, cách gọi vốn nên cung kính đúng mực này lại dần trở nên trầm thấp, mê hoặc. Hắn hết lần này đến lần khác ghé sát tai nàng, ép nàng vào tường.

Cuối cùng Thẩm Nam Chi không thể chịu đựng được nữa, khóc lóc cầu xin hắn: "Ngươi buông tha ta đi, đừng dây dưa với ta nữa được không?"

Đáy mắt Lục Văn cuồn cuộn sự điên cuồng và chấp niệm nóng bỏng, hắn lau nước mắt cho nàng, áp sát người vào nàng, thì thầm bên tai nàng: "Không được, cả đời này, nàng cũng đừng hòng trốn thoát khỏi ta."

Hắn vốn là một con quái vật lãnh đạm, vô tình, người đời sợ hắn điên cuồng, tàn nhẫn, sợ quyền thế bức người của hắn.

Chỉ có nàng, là bảo bối trong lòng bàn tay, là vầng trăng trong tim hắn.

Là chấp niệm cả đời của hắn.

Dù là trái với luân thường đạo lý, vậy thì cứ phản lại trời, để vầng trăng sáng kia cuối cùng chìm đắm cùng hắn.

Ánh đèn lay động hắt lên bức màn đỏ bên cạnh giường gỗ tạo thành những bóng sáng tối mờ ảo. Bên cạnh giường, tân nương tử trong bộ hỷ phục đỏ rực, đầu phủ khăn hỷ thêu hình long phụng, vai khẽ run rẩy, khiến cho những món đồ trang sức rườm rà trên người va vào nhau kêu leng keng. Tiếng thở dồn dập cố kìm nén của nàng trong căn phòng tân hôn tĩnh mịch này càng trở nên rõ ràng.

Hôm nay là ngày đại hôn của hai nhà Lục - Thẩm, được Hoàng đế ban hôn, nên vô cùng long trọng. Đội ngũ đón dâu rầm rộ như vua ngự giá, tiếng trống chiêng vang dội khắp kinh thành Trường An. Gần như nửa dân chúng Trường An đều vây xem chứng kiến hôn lễ trọng đại này.

Nhưng giờ đã quá nửa đêm, trong phòng tân hôn lại chỉ có một mình Thẩm Nam Chi.

Dưới lớp khăn hỷ đỏ, tầm mắt nàng chỉ thấy một màu đỏ rực rỡ của lễ cưới, nhưng trong lòng lại chẳng có chút vui mừng nào, thậm chí còn không kìm được nước mắt. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi dưới, để lại một dấu răng trắng bệch, để kìm nén tiếng nức nở của mình.

Bà mối và các nha hoàn đã túc trực trong phòng tân hôn cùng nàng hồi nãy đến giờ cũng đã lui ra, nhưng những lời thì thầm to nhỏ của họ vẫn văng vẳng bên tai Thẩm Nam Chi.

Lục Hằng, trưởng tử ăn chơi trác táng của Lục gia, trong ngày đại hỷ của chính mình lại say mèm. Sau khi say, hắn chẳng đoái hoài gì đến tân nương đang chờ trong phòng tân hôn, mà ngang nhiên gọi mấy kỹ nữ từng dan díu với hắn đến tiệc cưới, ôm ấp trước mặt mọi người, hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chẳng nghĩ xem người ta sẽ nói gì về tân nương đang lẻ loi trong phòng tân hôn.

Hành động như vậy khiến Thẩm Nam Chi, người vốn đã kháng cự cuộc hôn nhân này, càng cảm thấy bất lực và tủi nhục. Đây không phải là nỗi khổ mà nàng nên gánh chịu.

Người vốn nên thành thân với Lục Hằng phải là Thẩm Cẩn Nhu, muội muội vừa tròn mười lăm của nàng.

Nước mắt như những hạt châu đứt dây, lăn dài trên má.

Thẩm Nam Chi không phải đau lòng vì người nàng lấy là một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng Trường An, cũng không phải đau lòng vì đêm tân hôn bị phu quân bỏ mặc trong phòng tân hôn khiến người ta cười nhạo.

Nàng chỉ hận tại sao số phận lại bất công như vậy, mà nàng lại không thể phản kháng chút nào.

Khi Thẩm Nam Chi sinh ra, phụ thân nàng - Thẩm Vĩnh Quang chỉ là một tú tài nghèo ở quê. Mẫu thân nàng, Thôi Anh Tú, làm đủ mọi việc để nuôi Thẩm Vĩnh Quang ăn học. Nàng từ nhỏ đã theo mẫu thân làm lụng vất vả kiếm tiền.

Năm nàng tám tuổi, Thôi Anh Tú sinh hạ Thẩm Cẩn Nhu.

Từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh vì là con gái, ban đầu Thẩm Nam Chi còn lo lắng muội muội vừa chào đời có lẽ cũng sẽ chịu chung số phận với mình.

Nhưng không ngờ, ngày Thẩm Cẩn Nhu ra đời lại chính là ngày Thẩm Vĩnh Quang thi đỗ Trạng nguyên.

Sao tốt lành giáng trần, vinh hiển tổ tiên.

Nỗi lo lắng của Thẩm Nam Chi đã không thành hiện thực, Thẩm Cẩn Nhu được cả nhà yêu thương chiều chuộng, có một tuổi thơ hoàn toàn trái ngược với nàng, được hưởng sự cưng chiều mà nàng nằm mơ cũng không dám mơ tới.

Còn nàng, theo năm tháng trôi qua, lại càng trở nên bình thường, cuộc sống của nàng dường như cũng không có gì thay đổi lớn lao vì phụ thân được thăng quan.

Bình Luận (0)
Comment