Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 104

Vốn tưởng Lục Văn lại không thèm để ý đến mình, nào ngờ hắn lại khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Lần sau nàng ấy đến, đưa thư hồi âm cho nàng ấy."

Tống Thời Cẩn chớp mắt, lúc này mới thật sự nhận ra hình như Lục Văn đã thật sự động lòng, thở dài một hơi, hắn nghiêm mặt nói: "Được, vậy bây giờ nên nói về những việc ngươi đã trì hoãn những ngày qua chứ?"

Nàng đưa thư xong liền vội vàng lên núi, nàng cũng không biết hành động của mình có đáng ngờ hay không, nhưng dù sao cũng không muốn gây thêm chuyện.

Không biết Lục Văn lại bận rộn việc gì, mấy ngày liền nàng cũng không gặp lại hắn, mà tâm trạng cảnh giác ban đầu khi bị đưa đến đây cũng dần tiêu tan.

Hôm nay, nàng lại gọi Thúy Yến, chuẩn bị xe ngựa định xuống núi đến quán trà xem người kia có hồi âm cho nàng hay không.

Việc hỏi thư hồi âm của người kia chỉ là phụ, dù sao theo lệ thường thì thời gian hồi âm của người đó sẽ rất lâu, lần trước đưa tranh cho nàng chỉ là tình cờ gặp hắn ở quán trà, lần này muốn hồi âm, cũng không biết phải đợi đến mấy tháng sau.

Vì vậy, nàng cũng tiện thể định vào thành, nàng vẫn luôn nhớ câu nói của Lục Văn: "Đợi đến ngày nàng thật sự kiếm được một thỏi bạc của riêng mình, rồi hãy mời ta ăn cũng chưa muộn."

Không phải thật sự muốn mời Lục Văn ăn bữa cơm đó, rõ ràng hắn cũng không thiếu bữa cơm nàng mời, chỉ là chuyện kiếm tiền này đã thức tỉnh nàng.

Dù bất cứ lúc nào, tiền tài cũng là quan trọng nhất, hơn nữa, nàng cũng chưa từng có tiền của riêng mình, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không biết cách kiếm tiền.

Khi còn nhỏ, nàng đã theo mẫu thân đi làm khắp nơi, nàng cũng hiểu biết đôi chút về các cách kiếm tiền, chỉ là nàng có thể làm được rất ít, cũng không thể như trước kia đi tìm việc làm nặng nhọc. Dựa vào những việc mình có thể làm được, nàng định đến những con phố gần cổng thành để hỏi thăm đường lối.

Nàng vào thành trước, những con phố gần cổng thành không náo nhiệt phồn hoa như trung tâm nội thành, nhưng lại có rất nhiều tiểu thương nhỏ bày hàng rong rao bán. Vì sức mua ở đây không cao, nên những thứ được bày bán thường là những vật phẩm bình dân, rẻ tiền và phổ biến. Trước đây nàng thường đến đây mua một số nguyên liệu làm xà phòng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"Cô nương, người muốn mua gì, chủ nhân đã nói, nếu người có nhu cầu, thấy thứ gì thích thì cứ mua, không cần phải khách sáo với ngài ấy." Thúy Yến đi theo sau nàng, thấy nàng cứ nhìn quanh, dường như rất muốn đến chỗ nào đó xem, nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bèn lên tiếng, muốn giải tỏa nỗi lo lắng, e ngại của nàng.

Thật ra nàng không phải đang lo lắng chuyện này, nàng chỉ là ngại có Thúy Yến và hộ vệ đi theo phía sau, nếu để bọn họ phát hiện ra ý định muốn kiếm tiền của nàng, e rằng sẽ nói cho Lục Văn biết. Nàng đang nghĩ cách nào đó để tách hai người ra một lát.

Nghe Thúy Yến nói vậy, nàng xoay chuyển ý nghĩ, bỗng chỉ vào cửa hàng bánh kẹo ở góc phố, nhỏ giọng nói: "Các ngươi có thể đi mua giúp ta ít bánh kẹo không, ta muốn bánh ngọt, bánh nướng, còn cả mứt quả nữa."

Thúy Yến nhìn theo hướng nàng chỉ, nghiêng đầu nói: "Nếu cô nương thích những món này ở phủ đều có thể sai người làm."

Nàng khăng khăng nói: "Trước đây ta thường mua đồ ăn ở cửa hàng đó, đã lâu không về Trường An, rất nhớ."

Đồ ăn ở cửa hàng đó không đắt, nhưng lại nổi tiếng ngon, thường xuyên phải xếp hàng dài. Trước đây nàng cũng từng muốn ăn, nhưng lại không dám nói với phụ mẫu những yêu cầu này, không ngờ lại có ngày thật sự có thể nói ra những gì mình muốn, nhưng mục đích lại không còn là vì muốn ăn những món bánh kẹo đó nữa.

Thúy Yến không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: "Được, A Quốc, ngươi đi theo cô nương nhé, ta đến cửa hàng đó xem thử."

Vừa nghe nói sẽ để hộ vệ lại, nàng lại vội vàng nói: "A Quốc đi cùng Thúy Yến đi, ngươi là nam nhân mà đi theo ta, ta thấy không được tự nhiên lắm. Ta cứ ở đây dạo chơi, sẽ không đi đâu xa."

Nàng có chút chột dạ, ánh mắt lơ lửng một hồi rồi nhìn thấy Thúy Yến há miệng, quả nhiên là đã nghi ngờ. Cô bé đang định nói gì đó thì A Quốc lại kéo góc áo của Thúy Yến, trầm giọng nói: "Được rồi, mau đi đi Thúy Yến, đừng để cô nương đợi lâu."

Thúy Yến bị A Quốc kéo đến cửa hàng, đi xa được một đoạn mới khó hiểu thoát khỏi hắn, nhíu mày nói: "Cô nương hình như có gì đó kỳ lạ, chúng ta cứ thế bỏ đi để nàng ấy một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, nếu chủ nhân hỏi đến..."

A Quốc lại cắt ngang: "Ngươi quên lời dặn của chủ nhân rồi sao? Nếu cô nương muốn làm gì thì cứ để nàng ấy làm, chúng ta chỉ cần bảo vệ sự an toàn của nàng ấy, chăm sóc nàng ấy thật tốt là được."

"Nhưng mà..." Thúy Yến ấp úng, quay đầu lại nhìn nàng đã cách bọn họ một khoảng khá xa. Lúc này nàng đang giả vờ xem một quầy hàng nhỏ bên cạnh, cô bé lại nói, "Nhưng mà bạc đều ở chỗ ta, cô nương không có tiền, chúng ta không có ở đó thì nàng ấy làm sao mua đồ được chứ."

A Quốc nhướng mày, ý tứ sâu xa nói: "Ai nói nàng ấy nhất định là muốn mua đồ chứ."

"Hả, không mua đồ thì chúng ta vào thành làm gì?"

"Mua chứ, sao lại không mua, cô nương không phải đã dặn mua đồ ngọt sao, đi thôi."

Bình Luận (0)
Comment