Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 108

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tống Thời Cẩn cũng biết, nếu mình thật sự lén xem, Lục Văn tuyệt đối sẽ phát giác, hắn cũng chẳng muốn rước họa vào thân, đi chọc giận cái tên điên đó làm gì.

Thẩm Nam Chi đứng tại chỗ do dự một chút, mím môi, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Ta… ta muốn xem thư trước, nếu có chữ không biết, mong tiên sinh chỉ dạy cho ta đôi điều.”

Thẩm Nam Chi nghĩ người nọ có lẽ lại viết thơ cho mình như mọi khi, không cần nghĩ cũng biết mình chắc chắn xem không hiểu bao nhiêu, nếu về nhà rồi mới xem thì sẽ không hiểu được nội dung, nên quyết định xem tại quán trà rồi mới đi.

Tống Thời Cẩn giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, đây không phải hắn muốn lén xem, mà là tiểu tẩu tẩu của ngươi tự mình bảo hắn xem đấy nhé.

Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Nam Chi đã chậm rãi mở phong thư, vô cùng trân trọng lấy tờ giấy bên trong ra.

Nhưng vừa mở ra xem, lại không phải những câu thơ như trước.

Mà là: Sai chính tả đầy trang, câu cú lủng củng, ta làm sao đọc hiểu thư của nàng?

Thẩm Nam Chi trừng lớn mắt nhìn từng chữ trên tờ giấy mà mình đều nhận ra, những lời này khiến mặt nàng nóng bừng, dù có tờ giấy ngăn cách cũng khó che giấu được sự xấu hổ và bối rối dâng lên trong lòng.

Sao… sao lại thế này…

Người nọ chưa bao giờ chế giễu nàng như vậy…

Tống Thời Cẩn đợi một lúc nhưng không thấy Thẩm Nam Chi đưa thư cho mình xem, bèn hỏi một câu: “Sao vậy, có nhiều chữ không hiểu sao?”

Thẩm Nam Chi giật mình, như bị người ta bắt gặp bí mật, vội vàng nhét thư vào lòng: “Không… không có gì… không có gì cả… ta… ta hiểu rồi, đa tạ tiên sinh, ta… ta xin phép cáo từ!”

Sợ Tống Thời Cẩn nhìn thấy nội dung bức thư, Thẩm Nam Chi nói xong liền nhanh chóng xoay người, như muốn chạy trốn, không dám dừng lại một khắc nào.

Mãi đến khi chạy ra khỏi quán trà, nàng mới dừng bước, vẻ mặt đầy tổn thương và thất vọng khó giấu, lại không ngờ bị Thúy Yến và A Quốc nhìn thấy.

Đứng tại chỗ một lúc, Thẩm Nam Chi như không cam lòng, lại cầm bức thư lên.

Bức thư người nọ hồi âm lần đầu tiên bị nàng vò nát trong cơn hoảng loạn, những chữ trên thư vì nếp gấp mà trở nên méo mó, mỗi chữ đều như đang cười nhạo sự ngu dốt và buồn cười của nàng.

Thẩm Nam Chi rất hối hận, hối hận vì mình không chịu khó học hành, rõ ràng Lục Văn đã từng dạy nàng một lần, lần đó dạy nàng không ít thứ, nếu sau đó nàng chăm chỉ luyện tập, bức thư gửi đi lần này sẽ không nhận được hồi âm như thế này.

Nàng nên sớm nghĩ đến điều này mới phải.

Vừa nhớ lại bức thư mình đã gửi, Thẩm Nam Chi liền hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.

Cúi đầu xuống, nàng bỗng nhiên lại chú ý đến mặt sau tờ giấy hình như cũng có chữ, nàng run rẩy lật tờ giấy lại.

Chỉ thấy mặt sau viết: Nếu muốn học, có thể hỏi người trong nhà.

Người trong nhà.

Thẩm Nam Chi ngơ ngác lẩm bẩm ba chữ này bên môi.

Nàng bây giờ nào còn người trong nhà.

Người duy nhất còn liên quan đến nàng…

Chẳng lẽ muốn nàng đi hỏi Lục Văn sao?!

Trên đường lên núi, Thẩm Nam Chi có chút thất thần.

Trước đây, chuyện tế lễ người bạn kia cũng từng nhắc đến việc nàng nên hỏi người trong nhà, nhưng rõ ràng lúc đó ý của hắn chỉ là muốn hỏi tại sao chuyện như vậy mà trong nhà nàng không ai nói cho nàng biết.

Nhưng lần này khác, người nọ biết nàng không được học hành, còn những chuyện khác Thẩm Nam Chi không thể nói với hắn, hắn làm sao biết được tình cảnh hiện tại của nàng, lại còn bảo nàng đi hỏi người trong nhà để học.

Trong đầu Thẩm Nam Chi hiện lên khả năng cầu học Lục Văn một lần nữa.

Cơ thể không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy với sự tinh tường của Lục Văn, nếu mình đột nhiên nhắc đến chuyện này, hắn nhất định sẽ sinh nghi.

Hơn nữa, Lục Văn hình như rất bận, bây giờ hắn lại trở thành thế tử Quốc Công phủ, lấy đâu ra thời gian để dạy nàng đọc chữ viết như trước nữa.

Suốt dọc đường suy nghĩ miên man, mãi đến khi xe ngựa dừng trước cửa nhà một lúc, bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của Thúy Yến, Thẩm Nam Chi mới hoàn hồn: “Thẩm cô nương, chúng ta đến rồi, người gác cổng nói chủ tử đã về, cô nương mau xuống xe đi.”

Thẩm Nam Chi sững sờ, vốn đang suy nghĩ chuyện liên quan đến Lục Văn, vừa nghe Lục Văn lại ở đây, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Còn chưa kịp đáp lại, bên ngoài xe ngựa liền truyền đến tiếng bước chân từ trong ra ngoài, Thúy Yến và A Quốc đã lên tiếng nói rõ người đến là ai: “Tham kiến chủ tử.”

Thẩm Nam Chi nín thở một lát, màn xe liền bị Lục Văn vén lên từ bên ngoài, mấy ngày không gặp, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia xuất hiện trước mắt, vẫn khiến cảnh tượng trước mắt rung lên một chút, rồi ngay lập tức bị ánh mắt hắn bắt giữ.

“Hôm nay xuống núi rồi sao? Đã dùng bữa chưa?”

Thẩm Nam Chi nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn vào đôi mắt ôn hòa của Lục Văn, há miệng, theo bản năng đáp: “Ch…Chưa.”

Vốn có chút chột dạ, nàng không chỉ xuống núi, còn chuẩn bị cho việc kiếm tiền rời đi, thậm chí còn gặp Lục Oánh, và…

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Nàng cũng không biết tại sao việc mình đến quán trà lấy thư bạn bè gửi lại cũng khiến nàng cảm thấy chột dạ, sau khi mở miệng, nàng liền cụp mắt xuống, không dám nhìn nhiều vào biểu cảm của Lục Văn, liền nghe hắn nhanh chóng nói: “Vậy thì cùng ăn đi, xuống xe nào.”

Bình Luận (0)
Comment