Lục Quốc công nhất tâm muốn cho Lục Hằng vào triều làm quan, nhưng Lục Hằng lại là đồ vô dụng, hết lần này đến lần khác gây ra đủ loại chuyện hoang đường, khiến phủ Quốc công mất mặt, thậm chí còn vài lần chọc giận Thánh thượng.
Cứ tiếp tục như vậy, phủ Quốc công e là khó mà lật thân, thậm chí còn xuống dốc không phanh, nếu sau này phủ Quốc công thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không biết con gái gả đi có liên lụy đến Thẩm gia hay không.
Thẩm Nam Chi không biết nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Vĩnh Quang, lại đem lời nói của Thôi Anh Tú nghiền ngẫm trong lòng.
Nếu Thẩm Cận Nhu gả cho Lục Hằng thì coi như là hủy hoại cả đời hạnh phúc, còn nàng gả cho Lục Hằng lại như nhặt được món hời vậy.
Nàng không nói được lời nào phản bác Thôi Anh Tú, nhưng lại cảm thấy lời bà nói câu nào cũng sai.
Thẩm Nam Chi cảm thấy buồn bực, nhưng sự phản kháng lớn nhất nàng có thể làm là: "Phụ thân, mẫu thân, vậy con xin phép về phủ Quốc công trước, đợi khi Thế tử rảnh rỗi, con sẽ cùng chàng ấy về thăm phụ mẫu."
Những lời khách sáo này, Thẩm Nam Chi cũng không biết học được ở đâu, nàng chỉ biết lúc này nàng không muốn ở lại Thẩm phủ thêm một chút nào nữa, dù nàng vừa mới về đến mà chưa được uống ngụm trà nóng nào.
Nghe vậy, Thẩm Vĩnh Quang vội vàng xua tay, cũng không muốn tiếp lời khách sáo nữa, nghiêm túc nói: "Thôi khỏi, cái tên Lục Hằng đó đến đây, ta và mẫu thân ngươi còn phải nghĩ cách ứng phó với hắn, sau này nếu không có việc gì thì con cũng ít về nhà, con gái đã gả đi mà cứ về nhà mãi thì người ta thấy cũng không hay."
Không biết lại là vì thể diện của ông ta, hay là có nguyên nhân nào khác, Thẩm Vĩnh Quang nói xong câu này, đáy mắt lóe lên vẻ chột dạ và xa cách, như đang cố gắng phủi sạch quan hệ với Thẩm Nam Chi.
Thôi Anh Tú nghe vậy cũng thấy kỳ lạ, định nói gì đó, lại bị Thẩm Vĩnh Quang kéo tay ngăn lại.
Thẩm Nam Chi không để tâm đến chuyện này, im lặng một lát liền đáp: "Vâng, phụ thân, con biết rồi."
Cho đến khi Thẩm Nam Chi xoay người rời khỏi đại sảnh, Thôi Anh Tú mới hất tay Thẩm Vĩnh Quang ra, khó hiểu hỏi: "Ông kéo ta làm gì, con bé này từ nhỏ đã không được lòng người, bây giờ lại gả vào phủ Quốc công, ta không dặn dò thêm vài câu, đến lúc mất mặt, ông lại trách ta làm ông mất mặt."
Thẩm Vĩnh Quang liếc Thôi Anh Tú một cái: "Mất đầu với mất mặt cái nào quan trọng hơn? Dạo này triều đình không yên ổn, cái lão Lục Quốc công đó sau lưng không biết đang giở trò gì, ta luôn cảm thấy không ổn, lại thêm cái tên Lục Hằng gây họa khắp nơi đó, Nam Chi gả qua đó cũng là không còn cách nào khác, đã vậy rồi, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, tránh xa Nam Chi một chút, đến lúc xảy ra chuyện gì, cũng không đến mức liên lụy đến Thẩm gia."
Thôi Anh Tú nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt: "Ý ông là..."
Thẩm Vĩnh Quang vội vàng kéo bà lại: "Suỵt, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, đừng nói lung tung, lỡ để người khác nghe thấy, tóm lại không liên quan đến chúng ta, Nam Chi gặp phải, cũng chỉ có thể nói là số mệnh của nó, nó đã gả đi rồi, chính là người của nhà bên đấy, con đường sau này, phải xem vận may của nó thôi."
Phủ Quốc công bây giờ giống như lò lửa đang cháy hừng hực, bước vào trong, đã có thể thấy trước nước sôi lửa bỏng, Thẩm Nam Chi dù sao cũng là con ruột của mình, Thôi Anh Tú nghĩ đến những kết cục bi thảm đó, vẫn không nhịn được nhíu mày.
Bà định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến đứa con gái vừa không nên thân lại luôn xa cách với mình này, hậu quả đó không phải bà có thể gánh vác thay cho nó, bà càng không nỡ vì đứa con gái này mà liên lụy đến Thẩm gia.
Cuối cùng, Thôi Anh Tú vẫn mím môi, nặng nề gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Có lẽ là bức thư dường như có hơi ấm trong lòng khiến Thẩm Nam Chi có chút vướng bận, sau khi ra khỏi Thẩm phủ, nàng cắn răng, vậy mà lại hiếm khi kìm nén được nước mắt sắp trào ra.
Chỉ là sau khi lên xe ngựa, Thẩm Nam Chi vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ tâm trạng buồn bực vừa rồi.
Nỗi ấm ức và đau buồn bị đè nén trong lòng sẽ không vì nàng hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn mà biến mất, mà chỉ càng ngày càng chất chồng, dường như đã nặng nề đến mức nàng gần như không chịu đựng nổi nữa.
Nàng khao khát có ai đó có thể lắng nghe nỗi khổ của nàng, nàng cũng thường nghĩ, nếu có thể trút bỏ một chút tâm sự này, liệu nàng có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút không.
Nàng khẽ đưa tay vào trong ngực, chậm rãi lấy ra chiếc phong thư được cất giữ vô cùng cẩn thận.
Trong thư, nàng dùng những từ ngữ đơn giản, vụng về kể cho người bạn kia nghe về việc mình đã xuất giá, giống như đang thông báo cho người bạn phương xa về những thay đổi gần đây của mình, nhưng không đề cập gì thêm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Một phần là vì những đau khổ của nàng không biết phải bắt đầu từ đâu, phần khác là vì ngay cả một bức thư đơn giản như vậy, nàng cũng phải nhờ người kể chuyện ở ngoại ô thành viết hộ những chữ mình không biết, mà nếu muốn kể hết những gì mình gặp phải trong thư, chẳng phải là phải kể hết những chuyện buồn phiền này cho người kể chuyện nghe trước sao?