Kết thúc chính văn đến ngoại truyện ngọt ngào!
Nàng vốn đã không còn đặt nhiều tâm tư vào mấy bánh xà phòng đặt ở sạp hàng nữa. Bởi vì đã gửi đi được một thời gian rồi mà cũng chẳng thấy bán được bao nhiêu, mấy đồng tiền kiếm được sau khi chia cho ông chủ sạp thì lại càng chẳng đáng là bao.
Thế nên nàng cũng dần dần không còn thường xuyên đến sạp hàng nữa, chỉ nghĩ rằng cách làm của mình coi như đổ sông đổ biển, cần phải tìm cách khác để thử lại.
Nếu như trước đây, có lẽ nàng đã bị đả kích mạnh, hoặc là cứ thế cho rằng mình thật sự không có năng lực, cam chịu với sự thất bại của bản thân. Nhưng bây giờ, nàng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong tâm thái của mình. Tuy có chút thất vọng, nhưng nàng không hề muốn bỏ cuộc.
"Mọi việc đều có thất bại và thành công, thất bại chỉ là một trong những kết quả của việc đó thôi. Nếu ngay cả thất bại của mình cũng không thể chấp nhận, thì làm sao có thể đạt được thành công chứ?"
Lục Văn luôn có thể tìm đúng thời điểm để khơi dậy động lực trong nàng mỗi khi nàng thất vọng. Dù chỉ là một câu nói an ủi, nhưng dường như đã thực sự tiếp thêm sức mạnh cho nàng, khiến nàng nảy sinh ý nghĩ muốn tìm những cách khác.
Nhưng đúng là nàng cũng không làm được nhiều việc, cách làm cũng có hạn, nên nàng định tìm thời gian vào thành xem sao.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Nhưng không ngờ, hôm nay ông chủ sạp hàng rong lại tìm đến tận cửa, mang theo một khoản tiền không nhiều lắm nhưng cũng vượt xa dự tính ban đầu của nàng, vẻ mặt hớn hở nói: "Cô nương, mấy hôm nay sao cô không vào thành? Ta đợi cô bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không thấy cô đến, nên mới mạo muội tìm đến đây."
Nàng không hiểu chuyện gì: "Không biết tìm ta có việc gì? Nguyên liệu lần trước ta đã dùng gần hết rồi, nhưng xem ra hình như bán không được tốt lắm, nên ta cũng không đến nữa. Sau này nếu có cần, ta sẽ..."
Nàng đang định giải thích suy nghĩ của mình thì ông chủ sạp đã vội vàng lấy ra túi đồng tiền đưa cho nàng: "Sao lại bán không được? Xà phòng cô nương làm rất tốt. Ban đầu mọi người cũng không nghĩ sẽ mua nhiều xà phòng ở chỗ ta, nhưng có vài người mua về dùng thử thấy mùi thơm rất dễ chịu. Có loại xà phòng giặt quần áo không chỉ lưu lại hương thơm trên quần áo, mà ngay cả vết dầu mỡ bẩn cũng có thể giặt sạch sẽ, thế là tin tức này lan truyền khắp nơi. Sau đó, liên tục có người đến mua xà phòng. Đây, những ngày cô không đến, tất cả đã bán hết sạch rồi.”
“Ta cũng không nhịn được tò mò, mang về hai bánh dùng thử. Cách làm xà phòng của cô nương thật mới lạ. Thấy cô mãi không đến, ta đã bán hết xà phòng rồi, nên mới mang số tiền bán được đến đưa cho cô đây."
Nàng sững người, mắt mở to, đáy mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng vẫn có chút không dám tin mà nhận lấy túi tiền, lắc lắc: "Hết… hết sạch rồi sao?"
Ông chủ sạp gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy. Cô nương đếm thử xem số tiền này có đúng không. Nhờ đơn hàng này của cô, ta cũng kiếm được kha khá. Không biết sau này cô nương còn định làm ăn tiếp không? Ta có thể cung cấp nguyên liệu làm xà phòng cho cô, lần này không lấy tiền, chúng ta vẫn chia tiền như trước được không?"
Ông chủ sạp đương nhiên tinh ranh hơn nàng, nhìn thấy cơ hội kinh doanh, nên muốn tiếp tục hợp tác với nàng. Sau khi nói ra điều kiện của mình, thấy nàng vẫn đứng ngây người ra không nói gì, ông ta lại suy nghĩ một chút, rồi nghiến răng nói thêm: "Cô sáu ta bốn cũng được, cô nương, cô thấy thế nào?"
Không chỉ không cần phải trả tiền nguyên liệu, mà tỷ lệ chia tiền cũng cao hơn. Tim nàng đập thình thịch, gần như không cần suy nghĩ, nàng liền gật đầu đồng ý: "Được, vậy cứ quyết định như thế."
Ông chủ sạp cười toe toét: "Được rồi cô nương, không làm phiền cô phải đích thân chạy một chuyến, ngày mai ta sẽ đóng gói nguyên liệu rồi gửi đến phủ cho cô."
Tiễn ông chủ sạp đi, nàng cầm túi tiền vẫn còn chưa hoàn hồn.
Kiếm được tiền rồi…
Nàng không nhịn được lại lắc lắc túi tiền, thật ra nàng đã lắc rất nhiều lần rồi, nhưng không thể nhịn được, đây là lần đầu tiên nàng tự mình kiếm được tiền. Tuy có thể cảm nhận được số đồng tiền bên trong cộng lại cũng không nhiều lắm, sau khi trừ đi tiền vốn trả cho Lục Oánh, chắc chỉ còn lại tiền một bữa ăn, nhưng nàng vẫn không khỏi phấn khích.
Tiền ăn…
Trước đó nàng đã hứa sẽ mời Lục Văn ăn cơm.
Nghĩ đến Lục Văn, mắt nàng ánh lên vẻ dịu dàng, má hơi ửng hồng, siết chặt túi tiền, vội vàng xoay người đi về phía phòng của Lục Văn. Nàng đã không nhịn được muốn chia sẻ tin tức này với chàng rồi.
Thành tựu nhỏ bé này nếu đổi lại là người khác, nàng nào dám thể hiện sự phấn khích ngây ngô của mình ra ngoài. Nhưng đối mặt với Lục Văn thì lại khác.
Lục Văn nhất định sẽ nói: "Ừm? Vậy ta muốn ăn một bữa thịnh soạn."
…
Nàng ngẩn người, hình như có chút khác so với dự đoán của mình. Có lẽ là bây giờ nàng đã quen với sự khen ngợi và nuông chiều vô điều kiện của Lục Văn dành cho mình, trong lòng nảy sinh chút kiêu ngạo, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của chàng, nàng không nhịn được mân mê vạt áo, nhỏ giọng nói: "Không, không khen ta một chút sao?"
Nói xong, nàng không khỏi đỏ mặt. Nàng đúng là càng ngày càng bạo dạn. Trước đây ở trước mặt người khác, không bị đả kích và trách mắng là đã thở phào nhẹ nhõm rồi, bây giờ lại còn được đằng chân lân đằng đầu muốn được Lục Văn khen ngợi.