Âm thanh rượu lắc róc rách trong trẻo, Lục Văn cong môi rót rượu vào chén mình.
Thẩm Nam Chi vô thức nuốt nước miếng.
Nàng thật sự có chút muốn nếm thử, lúc Lục Văn ủ rượu này, nàng cũng ở bên cạnh, nàng không biết ủ rượu, càng không biết thẩm rượu, nhưng cũng tò mò, rượu ủ theo cách đó sẽ có mùi vị gì.
Hình như, không còn mấy chén nữa, cho dù nàng muốn uống, cũng không chia được bao nhiêu.
Chỉ một chén thôi?
Hình như, chỉ đủ rót cho nàng và Lục Văn mỗi người một chén.
Thẩm Nam Chi mím môi, cuối cùng lúc Lục Văn lại định rót rượu, không nhịn được lên tiếng: “Ta muốn… nếm thử.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Lục Văn ngẩng đầu: “Nàng tửu lượng kém, đây không phải rượu trong, nồng lắm đấy.”
“Chỉ một chén, vậy thì cũng chỉ một chén thôi, ta chỉ nếm thử mà…” Nói đến cuối, giọng Thẩm Nam Chi dần nhỏ lại, như có chút thiếu tự tin, nhưng đôi mắt trong veo vẫn nhìn chằm chằm Lục Văn, thật sự rất muốn uống.
Lục Văn khẽ thở dài, như bất đắc dĩ, trong đáy mắt lại lóe lên ý cười, nhanh chóng biến mất, giơ tay nghiêng bình rượu về phía Thẩm Nam Chi: “Vậy thì nói trước một chén thôi, đừng tham lam.”
Thẩm Nam Chi gật đầu, nàng sẽ không tham lam, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, một người sao có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ.
Nửa canh giờ sau…
“Sao lại hết rồi, sao lại hết! Chàng rõ ràng ủ rất nhiều, mới chỉ một bình thôi mà!” Bình rượu đã cạn, mặt đỏ bừng, Thẩm Nam Chi ánh mắt mơ màng, lời nói lại đầy khí thế, chỉ vào Lục Văn liền cao giọng.
May là đây là trong phòng riêng, Lục Văn bất đắc dĩ nói: “Nói rồi chỉ một chén thôi.”
“Một chén gì chứ! Chàng coi ta là cái gì! Chàng nói ta muốn gì cũng sẽ đáp ứng ta, sao lại đổi ý!”
Cái gì với cái gì…
Thẩm Nam Chi đột ngột đứng dậy, làm Lục Văn cũng giật mình, theo bản năng đưa tay muốn đỡ nàng, nàng lại đã loạng choạng đi nhanh đến trước mặt chàng, trọng tâm không vững sắp ngã, nhưng tay lại nhanh hơn một bước nắm chặt vạt áo Lục Văn để giữ vững thân hình: “Mau đưa cho ta! Chàng nhất định còn giấu!”
Lục Văn chớp mắt, đúng là khác xa so với dự đoán ban đầu của chàng, nhưng chàng thật sự còn.
Im lặng lấy ra một bình rượu khác từ phía sau, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thẩm Nam Chi giật lấy.
Hai tay buông Lục Văn ra chuyển sang cầm bình rượu, thân hình vốn đã đứng vững liền lắc lư sắp ngã, đúng lúc có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng.
Thẩm Nam Chi càng thêm thành thạo dựa vào lực đạo đó xoay người ngồi lên đùi Lục Văn, nào còn có chút ngại ngùng nào như lúc trước bị Lục Văn bế lên đùi, ngược lại cười đến quyến rũ: “Ta đã nói là chàng còn mà, ta rót cho chàng, cũng rót cho mình! Uống thêm một chén nữa, chỉ một chén thôi!”
Động tác rót rượu của Thẩm Nam Chi không vững, rượu b.ắ.n ra ngoài không ít, nàng lại không hề hay biết, đặt mạnh bình rượu xuống, giơ hai chén rượu liền quay đầu dựa vào lòng Lục Văn.
Từ “liễu yếu đào tơ” vốn khó xuất hiện trên người một người có tính cách như Thẩm Nam Chi, nhưng lúc này lại thể hiện một cách sống động và sâu sắc.
Lục Văn như một nam nhân chính trực bị ép buộc, còn Thẩm Nam Chi mặt đỏ bừng, ý cười trên lông mày khóe mắt, trông càng thêm quyến rũ, thân hình mềm mại càng mềm mại hơn, giọng nói cũng dịu dàng hơn, ngón tay thon dài cầm hai chén rượu nũng nịu nói: “Chàng uống cùng ta.”
Khóe mày Lục Văn giật giật, không khỏi thắc mắc, nàng học những thứ này ở đâu vậy.
Nhưng miệng vẫn không nói gì, sợ nàng làm đổ hết rượu, chỉ đành vội vàng đưa tay nhận lấy một chén.
Trong lòng bỗng nhiên lại vang lên một tiếng lầm bầm: “Lục Văn, ta còn chưa từng uống rượu giao bôi với ai, thật đấy.”
Cổ họng thắt lại, Lục Văn ngẩn người, ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại.
Sao chàng lại không biết Thẩm Nam Chi chưa từng uống, đêm tân hôn, Lục Hằng thậm chí còn không vào phòng tân hôn của nàng, người vào là chàng, người vén khăn che mặt cũng là chàng, chỉ là chàng không uống rượu giao bôi với nàng.
Điều chàng ngẩn ngơ không phải câu nói này, mà là sự cô đơn và mất mát trong lời nói của Thẩm Nam Chi.
Bất kể Lục Hằng là người nam nhân như thế nào, nàng có tình cảm với Lục Hằng hay không, nhưng đó dù sao cũng là lần đầu tiên nàng xuất giá trong đời.
Cuộc hôn nhân bất hạnh, đêm tân hôn cô quạnh, Thẩm Nam Chi dường như vẫn chưa hoàn toàn quên, dù nàng đã yêu Lục Văn, dù trong lòng nàng đã có một người, dù Lục Văn có yêu thương che chở nàng hết mực.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi trong lòng, lần này, nàng thật sự có thể hạnh phúc sao.
Tâm tư rối bời, ánh mắt Lục Văn trầm xuống, nâng cánh tay lên liền luồn qua cánh tay nàng, móc lấy tay nàng, giọng nói trầm khàn: “Ta cũng là lần đầu, nếu không biết, thì tập luyện trước một lần.”
Như có chút hờn dỗi, lại như có chút bực bội, trong lòng Lục Văn dâng lên một cỗ phiền muộn, hận không thể ngay lúc này có thể cưới nàng về, yêu thương nàng thật tốt, che chở nàng gấp bội, để nàng không còn bị những chuyện hư vô mờ mịt trước kia làm phiền lòng nữa.
Lúc này Thẩm Nam Chi đã say đến mức không còn suy nghĩ được nữa, câu nói vừa rồi cũng như vô thức thốt ra, thấy hai tay hai người đan vào nhau, liền cười, căn bản không trả lời Lục Văn, ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.