Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 138

Tim nàng đập nhanh hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Oánh, nàng trông gầy yếu và tiều tụy hơn rất nhiều sau khi Lục gia gặp biến cố, nhưng dường như nàng vẫn bình an vô sự, chỉ là y phục giản dị hơn, trang sức cũng đơn sơ hơn, nhưng dường như mọi thứ vẫn ổn.

Chỉ là không biết tại sao lại cùng vị tiên sinh kể chuyện kia đi chung.

Nàng vội vàng xuống xe ngựa.

Khi chuẩn bị rời đi cùng Lục Văn, người duy nhất nàng còn lo lắng chính là người bạn vẫn luôn trao đổi thư từ, Lục Oánh.

Nàng đã nhiều lần hỏi Lục Văn về tình hình hiện tại của Lục Oánh, nhưng chàng lại nói rất mơ hồ. Nàng cũng đã gửi rất nhiều thư đến quán trà dưới chân núi, muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Lục Oánh và báo cho nàng ấy biết nàng sắp rời đi.

Chỉ là những bức thư đó đều như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Không ngờ lại gặp Lục Oánh ở đây.

Nàng vội vàng chạy tới, Lục Oánh cũng sững sờ khi nhìn thấy nàng: "Thẩm Nam Chi... tỷ... và hắn..."

Lục Oánh chỉ vào nàng, rồi lại chỉ vào Lục Văn.

"Lục Văn, ta muốn nói chuyện với Lục Oánh một chút, chàng và tiên sinh có thể..."

Tống Thời Cẩn đứng bên cạnh nhướng mày, dường như đã nhìn thấu tất cả, nhưng lại cười mà không nói.

Lục Văn khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Tống Thời Cẩn, hai người cùng nhau đi xa vài bước.

Tống Thời Cẩn im lặng một lát, Lục Văn mới lên tiếng trước: "Ngươi đúng là mềm lòng, còn vớt nàng ta ra."

Tống Thời Cẩn thản nhiên nói: "Ân oán giữa chúng ta và Lục gia vốn không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương mà thôi."

Lục Văn gật đầu: "Chỉ là một tiểu cô nương làm xao động tâm tư của ngươi mà thôi."

Tống Thời Cẩn có chút lúng túng, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang nói: "Ngươi cũng vậy thôi, xem thư mà không trả lời, còn đặc biệt gọi ta đưa Lục Oánh đến cổng thành, chẳng lẽ định để Lục Oánh thay ngươi gánh vác thân phận này cả đời sao?"

Đang nói thì nghe thấy giọng nói của nàng hơi cao lên một chút từ phía bên kia: "Muội không sao thật sự rất tốt, muội không trả lời thư của ta, ta còn tưởng rằng... không sao là tốt rồi."

Lục Oánh khó hiểu: "Hả? Tỷ còn viết thư cho ta sao?"

Hai người cách đó không xa đều biến sắc, hiển nhiên không ngờ nàng, người vốn không dám tiết lộ thân phận, lại nói ra như vậy.

Lòng Lục Văn thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã liên tục gật đầu: "Ừ ừ! Viết rất nhiều, lần này ta đã có tiến bộ rồi, sẽ không để muội chê cười nữa."

Nàng đang nói đến việc gần đây học đọc viết cùng Lục Văn.

Lục Oánh lại càng khó hiểu: "Ta... chê cười tỷ khi nào?"

Lục Văn thấy tình hình không ổn, sải bước tiến lên, nắm lấy tay nàng: "Nam Chi, giờ không còn sớm nữa, nên khởi hành rồi."

Chàng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, nàng có chút không nỡ, nhưng cũng biết là phải chia tay, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc chia tay từ lâu, chỉ là lại nói với Lục Oánh: "Vậy sau này, chúng ta vẫn có thể viết thư cho nhau chứ?"

Lục Oánh há miệng, định nói họ đã từng trao đổi thư từ khi nào, nhưng đột nhiên bị một ánh mắt cảnh cáo b.ắ.n tới, theo bản năng liền ngừng lời, chỉ đành gật đầu.

Nàng hài lòng đi theo Lục Văn lên xe ngựa.

Xe ngựa phi nhanh, cuối cùng cũng rời xa thành trì này.

Lục Oánh và Tống Thời Cẩn vẫn đứng tại chỗ, nàng lẩm bẩm: "Ánh mắt của Lục Văn vừa rồi là ý gì, Thẩm Nam Chi lại là ý gì, sao ta lại không hiểu gì cả?"

Núi Xuân Chi phía Nam.

Bốn mùa như xuân, phong cảnh hữu tình.

Không biết từ khi nào, tin đồn về việc Miếu Hoa Thần trên núi Xuân Chi rất linh nghiệm, cầu gì được nấy, đã thu hút rất nhiều du khách, kéo đến theo, ai cũng muốn cầu được một điều ước ở Miếu Hoa Thần.

Sau khi đến Miếu Hoa Thần trên núi Xuân Chi, có người đã tìm thấy một quán rượu nhỏ ấm cúng ở Xuân Chi Loan dưới chân núi, uống rượu, thưởng trà, dùng bữa nhẹ, ai nấy đều không khỏi trầm trồ, một thung lũng nhỏ bé trên núi lại có thể tìm thấy món ngon như vậy.

Văn Chi Tửu Lâu, có một bà chủ xinh đẹp dịu dàng, các món ăn nhẹ trong quán đều do chính tay nàng làm, nếu không phải vì có quá nhiều người hỏi thăm mới dần dần tin tưởng, nếu không, nhìn dáng vẻ xinh đẹp như ngọc, ai mà tin bà chủ lại đã là mẫu thân của hai đứa trẻ.

Chỉ là gần đây, du khách đến Xuân Chi không khỏi thắc mắc, bà chủ luôn bận rộn một mình trong quán rượu, mùa du lịch trên núi Xuân Chi, quán rượu mỗi ngày đều đông khách, vậy người phu quân tuấn tú chỉ nghe nói đến trong lời đồn của nàng đã đi đâu mất rồi.

Bận rộn cả ngày, cho đến lúc hoàng hôn, trong quán vẫn còn vài bàn khách.

Xuân Chi tối sớm, bình thường giờ này đã đóng cửa rồi.

Nàng quay đầu nhìn những vị khách trong quán, tạm thời không bận gì, liền đứng trước cửa quán, ánh mắt có chút lơ đãng.

Mây hồng trên bầu trời phản chiếu trong mắt lấp lánh, Lục Văn đã đi xa được ba tháng, tính ra ngày gần đây cũng sắp trở về rồi.

Chỉ là từ lần cuối nàng gửi thư cho chàng đã được nửa tháng, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm của chàng, nàng biết chàng đang trên đường đi có thể không tiện viết thư, nhưng nàng cũng không biết chàng sẽ về khi nào.

Hai người từ khi rời kinh thành đến Xuân Chi, đây là lần đầu tiên xa nhau lâu như vậy, tháng đầu tiên nàng thật sự rất không quen, nhưng nàng nghĩ, Lục Văn vốn có việc quan trọng phải làm, đường xá xa xôi, đi đi về về mất mấy tháng, thời gian dài, nàng cũng dần dần thích nghi được.

Bình Luận (0)
Comment