Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 14

Nàng khẽ gật đầu, hơi mất tự nhiên đi về phía y, đến gần mới nhỏ giọng nói: "Hôm nay lại phải làm phiền ngài rồi."

Y cười lớn, xua tay, đứng dậy nói: "Đi theo ta, người đó hôm nay vừa đến, đã hồi âm cho nàng rồi."

Nghe vậy, mắt nàng sáng lên: "Thật sao?"

Đã gần nửa năm kể từ bức thư hồi âm lần trước của người kia, nghe tin này, nàng đương nhiên vô cùng mừng rỡ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"Đương nhiên là thật, nếu nàng đến sớm hơn nửa khắc, có lẽ còn có thể gặp được người đó đấy." Y nói đùa.

Mặt nàng sững lại, rất nhanh cảm thấy nóng bừng, vội vàng cúi đầu bước nhanh theo y, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Tiên sinh... ngài đừng trêu ta nữa."

Người này chắc là lớn hơn nàng vài tuổi, so với người bạn kia, nàng tiếp xúc với y nhiều hơn, nhưng trong mấy năm qua, nàng vẫn khá xa lạ và khách sáo, y cũng không để tâm đến điều này.

Trước đây, người này cũng đã nhiều lần đề cập đến việc giúp nàng hẹn gặp người bạn kia, nhưng nàng đều từ chối thẳng thừng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp người đó, không phải không muốn, mà là không dám.

Nếu nói việc quen biết người bạn này lúc ban đầu là hành động táo bạo nhất nàng dám làm, thì việc gặp mặt, đương nhiên là không dám nghĩ tới.

Nàng bình thường như vậy, cả trong lẫn ngoài, thậm chí không có điểm mạnh nào đáng nói, nếu gặp người đó, chúng ta có thể nói chuyện gì, liệu người đó có vì sự tầm thường và không nổi bật của nàng mà cắt đứt liên lạc với nàng hay không.

Càng quen biết người đó lâu, thư từ qua lại giữa chúng ta càng nhiều, nàng càng trân trọng duyên phận khó có được này, cũng không dám vượt quá giới hạn, sợ sẽ đánh mất tình bạn khó có được này.

Có lẽ đây là lần ban ơn hào phóng nhất của ông trời đối với nàng, như vậy nàng đã thấy đủ rồi.

Vì phải nán lại quán trà một lúc, nàng không để xe ngựa đợi trước quán, bảo người đánh xe tự nghỉ ngơi một lát trong thành, hẹn giờ gặp nhau ở cổng thành.

Nhưng vì bức thư của người kia, nàng đã ở lại quán trà lâu hơn một chút, khi ra khỏi quán trà thì trời đã sẩm tối.

Trời dần tối, con đường nhỏ ngoại ô thành đã vắng tanh, từ đây đến cổng thành còn một đoạn đường khá xa, nàng không khỏi bước nhanh hơn, chỉ cảm thấy con đường nhỏ ngoại ô thành vào ban đêm âm u đến đáng sợ.

Không biết đã đi được bao lâu, xung quanh vang lên tiếng xào xạc, giống như tiếng gió thổi qua cành cây, lại giống như tiếng bước chân lảo đảo của ai đó đang lẩn khuất trong bóng tối.

Xung quanh đã hoàn toàn tối đen, mây đen dày đặc che khuất ánh trăng yếu ớt, nàng thậm chí còn nhìn không rõ đường dưới chân, vô tình vấp phải một viên đá nhỏ, suýt ngã liền vội vàng giữ thăng bằng, nhưng vẫn không dám chậm bước.

Đi thêm một đoạn nữa là đến cổng thành, nhưng những hàng cây rậm rạp xung quanh che khuất bức tường thành cao sừng sững đáng lẽ đã có thể nhìn thấy, khiến nàng vẫn hơi lo lắng.

Đang định chạy bước nhỏ, thì đột nhiên có một tiếng động bất ngờ, từ trong bóng tối bên cạnh bất ngờ lao ra một bóng đen cao lớn, lao thẳng về phía nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc, khiến nàng còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã suýt bị mùi rượu hun cho choáng váng.

"Tiểu mỹ nhân, đêm đã khuya rồi sao còn đi một mình trên đường nhỏ, chẳng lẽ đang đợi gặp ta sao? Ực..." Giọng nam nhân khàn khàn, trầm thấp vang lên gần sát tai ta, hơi thở phả vào cổ ta, tiếp theo là một tiếng ợ rượu nồng nặc.

"Không! Ngươi nhận nhầm người rồi! Ngươi... ngươi... ngươi buông ra! Ngươi đừng lại gần ta!" Nàng ngay lập tức sợ đến mức suýt ngất xỉu, nhưng lại bị tình huống trước mắt làm cho tỉnh táo, hét lên giãy giụa, không kịp nghĩ gì thêm, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Tên say rượu dường như không nghe thấy nàng đang nói gì, chỉ nghe thấy một giọng nữ mềm mại, quyến rũ vang lên bên tai, khiến hắn ngứa ngáy khắp người, nóng ran khó chịu, dục vọng điều khiển suy nghĩ của hắn, hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn, kéo tay nàng ôm vào lòng.

"A! Ngươi làm gì vậy! Ta thật sự không quen biết ngươi... buông ra... buông ta ra!" nàng biết mình đã dùng hết sức lực toàn thân, nhưng lại không thể thoát ra được chút nào.

Sự hiện diện mạnh mẽ của tên say rượu khiến nàng sợ hãi đến run rẩy toàn thân, nước mắt tuôn rơi, tiếng kêu cứu đã mang theo tiếng khóc, nhưng tên say rượu vẫn không buông nàng ra.

Xoẹt!

Một tiếng động giòn tan, vai nàng lạnh toát, nàng lập tức trợn tròn mắt.

Vạt áo của nàng bị tên say rượu xé toạc, làn da lộ ra ngoài ngay lập tức nổi da gà.

Trong lúc hoảng loạn, thân hình nặng nề của tên say rượu đè chặt lên nàng, ấn nàng ngã xuống đất, như muốn cưỡng bức ta ngay tại chỗ.

Nàng khóc to hơn, nàng hiếm khi buông thả tiếng khóc của mình như vậy, nhưng lúc này nàng không thể kiểm soát được chút nào, cũng không muốn kiểm soát.

Ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng, ai có thể đến cứu nàng!

nàng không biết tại sao sau khi bị ông trời bỏ rơi nhiều lần như vậy, nàng vẫn còn cầu xin vô ích trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, nhưng nàng đau đớn nằm trên mặt đất giãy giụa, dùng hết sức lực toàn thân vẫn đang đẩy tên say rượu đã mất hết lý trí, trong lòng vẫn không ngừng kêu gào.

Cứu nàng với, ai cũng được, cứu nàng với!

Bình Luận (0)
Comment