Về đến nhà đã là đêm khuya, người hầu trong nhà đều đã nghỉ ngơi, nhưng trong phòng ngủ chính vẫn còn le lói ánh nến.
Tóc Thẩm Nam Chi buông xõa, mặt ửng hồng, đôi mắt sau khi tắm rửa còn vương hơi nước, hàng mi dính vài giọt nước long lanh, khiến người ta khô nóng cổ họng.
Lục Văn nóng lòng muốn gần gũi nàng, nhưng một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã chặn trước người hắn: “Tắt đèn trước.”
Giọng Thẩm Nam Chi nhỏ như tiếng muỗi vo ve, đôi môi hé mở, dùng cổ tay đang đặt trên vai Lục Văn ngăn cản ý đồ của hắn.
Nhưng Lục Văn làm như không nghe thấy, kiên quyết cúi người xuống, đè lên cánh tay nàng, rồi đè lên cả người nàng: “Đã lâu không gặp nàng, để ta ngắm nàng một chút.”
Câu nói này khiến mặt Thẩm Nam Chi đỏ bừng như quả táo, rốt cùng là muốn ngắm nàng, hay muốn ngắm thứ khác, người ngoài không biết, nhưng nàng lại rõ ràng nhất.
Trong lòng nàng đang giãy giụa, Lục Văn lại cong môi không buông tha nàng, thấp giọng thì thầm: “Những ngày ta không ở đây, có phải trong quán thường có nam nhân dòm ngó Nam Chi của ta không?”
Tên tiểu nhị kia kích động như vậy, hình như không phải lần đầu tiên bắt gặp chuyện này.
Thẩm Nam Chi ngẩn người, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không tiện tự khen mình, chỉ nhỏ giọng nói: “Du khách từ nơi khác đến chưa từng gặp chàng thôi, chỉ là thỉnh thoảng có người hỏi vài câu, không có gì khác đâu.”
Trước mặt im lặng một lát, khiến lòng Thẩm Nam Chi bồn chồn, sợ Lục Văn hiểu lầm.
Đúng là có người đến hỏi Thẩm Nam Chi đã thành thân chưa, hiện tại có một mình hay không, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, sau khi biết phu quân nàng chỉ tạm thời không có ở đây, họ sẽ không có hành động nào khác, sao có thể thật sự có người hiểu lầm như Viễn Quý hôm nay chứ.
Thẩm Nam Chi vừa mở miệng định giải thích thì những lời còn lại đã bị nụ hôn nóng bỏng chặn lại.
Cơn nóng bừng bừng lan tỏa, xa nhau lâu ngày như phu thê mới cưới, một đêm nồng nàn, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới dần dần dừng lại.
Sân nhỏ bên ngoài phòng ngủ chính đã có tiếng bước chân từ rất sớm, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, dường như mệt mỏi quá nên hôm nay phải ngủ bù.
Người hầu đều ngầm hiểu không làm phiền, nhưng một bóng nhỏ không biết tình hình, vẫn như thường lệ, tung tăng chạy vào sân, chưa kịp để người hầu ngăn lại đã đẩy cửa phòng ra.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, Lục Văn lập tức mở mắt, đáy mắt hiện lên vài phần mơ màng vừa tỉnh giấc, nhưng càng nhiều hơn là sự u ám và khó chịu dần lan tỏa.
Chưa kịp để hắn lên tiếng quát mắng người hầu vào phòng, bóng nhỏ kia đã không chút phòng bị nhào về phía giường, xuyên qua màn che chưa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ lớn tiếng gọi: “Mẫu thân ơi! Phán Nhi đến rồi!”
Cơ thể chưa kịp ngã lên giường, một cánh tay rắn chắc đã túm lấy cổ áo Thẩm Phán, giữ cậu bé cách xa giường.
Cổ họng Thẩm Phán nghẹn lại, ngẩng mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng u ám, trong lòng giật mình: “Phụ… Phụ thân… Phán Nhi… đến rồi…”
“Cút ra ngoài, tên nhóc thối.” Lục Văn hạ thấp giọng, liếc mắt nhìn thấy bờ vai thơm ngát của Thẩm Nam Chi lộ ra do chăn bị tuột xuống, ánh mắt tối sầm lại, lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn một chút.
Thẩm Phán ngây thơ chớp chớp mắt, lúc này mới nhận ra người phụ thân đã lâu không gặp không biết từ lúc nào đã trở về.
Nhưng mà…
“Nhưng mà, Phán Nhi muốn ngủ với mẫu thân…”
“Cút ra ngoài.” Lục Văn cau mày, dùng lực ném cậu bé ra xa vài bước.
Thẩm Phán vô cùng uất ức, hốc mắt đã đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo.
Dạo gần đây cậu bé đang tập ngủ một mình, nhưng từ nhỏ đã quen ngủ cùng phụ mẫu, làm sao có thể nhanh chóng thích nghi được.
Mặc dù Thẩm Nam Chi mềm lòng, nhưng Lục Văn lại không nói hai lời, từ lâu đã muốn tách tên nhóc phiền phức này ra, nhân cơ hội này liền nghiêm khắc yêu cầu Thẩm Phán phải ngủ riêng.
May mà chuyện này mới bắt đầu không lâu, Lục Văn đã ra ngoài, chuyến đi này kéo dài ba tháng, cậu bé luôn có thể làm nũng xin Thẩm Nam Chi nhượng bộ, cho dù không được, cậu bé cũng có thể chạy sang phòng mẫu thân vào buổi sáng, nằm thêm một lúc trên giường mẫu thân.
Lục Văn đau đầu nhìn đứa nhỏ đang cố nén khóc, Thẩm Nam Chi đang ngủ say, hôm qua nàng đã mệt mỏi rồi, hắn không muốn tên nhóc này làm nàng tỉnh giấc.
Hai phụ tử giằng co một hồi, ngay khi Thẩm Phán sắp bật khóc, Lục Văn đã xuống nước trước, nhượng bộ nói: “Hôm nay dẫn con đến tửu lầu chơi, được ăn một phần đồ ngọt, bây giờ thì cút ra ngoài đi.”
Vừa nghe đến đồ ngọt, mắt Thẩm Phán lập tức sáng lên.
Cậu bé đúng là hợp tính Lục Văn, nhưng trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, Thẩm Nam Chi rất kiên quyết chuyện này, có được lời hứa của phụ thân, cậu bé lập tức hết buồn, gật đầu lia lịa nói: “Vâng ạ! Phụ thân nói phải giữ lời, nếu không người sẽ là cún con, Phán Nhi đi ra ngoài đây!”
Đuổi được tên nhóc phiền phức đi rồi, Lục Văn mới thả lỏng người, nằm xuống lại, nghiêng người ôm chặt eo Thẩm Nam Chi, vô cùng lưu luyến.
Vẫn tưởng nàng đang ngủ say, nào ngờ trong lòng liền truyền đến giọng nói nhỏ: “Chàng lại tự tiện hứa cho Phán Nhi ăn đồ ngọt rồi?”
Lục Văn sững người, nhưng cũng không hề hoảng hốt, cọ cọ vào người Thẩm Nam Chi, làm nũng nói: “Chẳng lẽ muốn để nó làm phiền thế giới riêng của hai chúng ta sao? Hơn nữa khi ta không có ở nhà, nàng cũng chiều theo nó chiếm chỗ của ta trên giường đấy thôi?”
Thẩm Nam Chi bất lực: “Chàng còn ghen tị với cả đứa trẻ ba tuổi sao? Hai chuyện này sao có thể so sánh được.”
“Sao không thể, nàng xem Hoan Nhi từ nhỏ đã ngủ riêng, tuy mới một tuổi, nhưng ban đêm cũng không khóc không quấy, chuyện này phải rèn luyện từ nhỏ.”
Thẩm Nam Chi lại cau mày: “Chàng đang nói ta thiên vị Phán Nhi sao?”
Lục Văn cười khẽ, dường như rất thích thú với việc hai phu thê cãi nhau vì những chuyện vụn vặt vào buổi sáng: “Không dám, nàng thiên vị ta đi.”
“Còn muốn ta thiên vị chàng thế nào nữa, đêm qua đã…” Thẩm Nam Chi mím môi, không muốn nhắc đến bộ dạng không biết đủ của chàng đêm qua.
“Chưa đủ, còn muốn.” Nói rồi, bàn tay to lớn liền vén vạt áo, muốn tiến thêm một bước.
Không có người ngoài, lại ở trong phòng mình, Thẩm Nam Chi không còn chút e lệ, liền bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, đẩy ra: “Đừng có làm bậy! Chàng còn hứa với Phán Nhi nữa, dậy đi, đến giờ ra quán rồi.”
Lục Văn bĩu môi, trong lòng đang tính toán xem đêm nay phải làm sao để đòi lại phần ngọt ngào của mình.
Nhưng không ngờ, Thẩm Nam Chi vừa ngồi dậy đã tước đoạt phần ngọt ngào ban ngày của hắn: “Đã muốn chiều Phán Nhi, vậy phần đồ ngọt của chàng hôm nay cho Phán Nhi hết, chàng không được ăn.”
“Sao vậy, Nam Chi, chuyện kia là chuyện kia, ta đã lâu không được ăn rồi!” Lục Văn trừng mắt, vừa nghe nói đồ ngọt của mình không còn, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi giường.
Mặt Thẩm Nam Chi đỏ bừng, nhớ lại hôm qua chàng không ngừng l.i.ế.m láp, miệng thì thầm “đã lâu không được ăn rồi”, sau đó lại lăn qua lăn lại trên người nàng, cứ như đang nói cùng một chuyện vậy.
Nàng cau mày, hừ nhẹ một tiếng, trách móc: “Không được nói nữa, chàng đừng bày trò với ta!”
Eo bị người nam nhân đang nằm ôm chặt, Lục Văn nũng nịu cọ cọ vào lưng nàng: “Thật sự không cho ta ăn sao?”
Thẩm Nam Chi vỗ mạnh vào mu bàn tay chàng: “Đừng nói những lời kỳ quái đó!”
Lục Văn cười đắc ý: “Ta nói gì đâu, ta nói là đồ ngọt hôm nay, nương tử lại nghĩ đến chuyện gì rồi?”
Đang định véo Lục Văn một cái cho chàng bớt nói mấy lời lẽo mép, thì giọng nói trẻ con non nớt bên ngoài cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Phụ thân, mẫu thân ơi! Hai người không còn thương Phán Nhi nữa sao! Phán Nhi đợi lâu lắm rồi!”
“A a! Ư ư!” Cả cô con gái nhỏ còn chưa gọi được rõ ràng tiếng phụ mẫu cũng hùa theo Thẩm Phán hét lớn ngoài cửa.
Cả Thẩm Nam Chi và Lục Văn đều ngẩn người, hai người nhìn nhau, cuối cùng cùng nở nụ cười ngọt ngào.
Cùng nhau sống trọn đời, ấm áp ngọt ngào, giản dị bình đạm, dường như mỗi ngày đều ấm áp như lúc này.
Lục Văn ngồi dậy, nâng cằm Thẩm Nam Chi lên, như thể không nghe thấy tiếng ồn ào của hai đứa nhỏ bên ngoài, chỉ muốn hôn lên môi nàng, khẽ nói: “Nam Chi, hôm nay, ta cũng rất yêu nàng.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Thẩm Nam Chi đỏ mặt, cúi đầu, xen lẫn với tiếng thúc giục không ngừng của Thẩm Phán và Lục Hoan bên ngoài, nhỏ giọng đáp lại: “Ta cũng vậy.”
“Phụ thân ơi! Mẫu thân ơi! Hai người có còn thương Phán Nhi không! Phán Nhi đợi lâu lắm rồi!”
“A a! Ư ư!”
[Lời tác giả]
Toàn văn hoàn tất, tung hoa!