Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 4

Ngày hôm sau, mặc dù ngủ rất muộn, Thẩm Nam Chi vẫn dậy từ rất sớm.

Hai nha hoàn mà nàng đã gặp hôm qua, Xuân Hạ và Thu Đông, sau khi nghe thấy động tĩnh trong phòng liền nhanh nhẹn vào giúp nàng sửa soạn.

Thu Đông vòng ra sau lưng chải tóc cho Thẩm Nam Chi, khi lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại mượt mà, rõ ràng nàng ấy đã sững người một lát. Là nữ nhân, nàng ấy tự nhiên biết đây là điều đáng quý và đáng tự hào đến nhường nào.

Nàng ấy lại nhìn thêm vài lần vào mái tóc đen nhánh, thẳng mượt của Thẩm Nam Chi, đang định mở miệng hỏi thì nghe thấy Thẩm Nam Chi nói nhỏ: "Cứ búi đơn giản lên là được rồi."

Động tác trên tay Thu Đông khựng lại, nàng ấy là nha hoàn giỏi nhất phủ trong việc búi tóc, một mái tóc đen bóng đẹp đẽ như vậy, nếu chỉ búi đơn giản lên thì có vẻ hơi phí, nhưng mệnh lệnh của chủ tử nàng không dám không nghe theo, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, lấy cây trâm cài tóc đơn giản mà Thẩm Nam Chi đã chọn, sau đó búi tóc nàng lên một cách đơn giản.

Trước khi xuất giá, Thẩm Nam Chi chỉ búi tóc nửa đầu đơn giản, bây giờ đã xuất giá, cũng chỉ là từ nửa búi thành búi cả đầu mà thôi, dường như cũng chẳng có gì thay đổi.

Liếc mắt thấy Xuân Hạ đang định mở hộp phấn son trên bàn trang điểm, Thẩm Nam Chi đưa tay ngăn lại: "Không cần đâu, như vậy là được rồi."

Hôm qua cũng là lần đầu tiên Thẩm Nam Chi sử dụng phấn son, nhưng dường như cũng chẳng thể thay đổi được gì, nàng nên nhận thức rõ bản thân mình, hà cớ gì phải vùng vẫy vô ích nữa.

Hai nha hoàn nhìn gương mặt mộc và kiểu tóc đơn giản của Thẩm Nam Chi đều có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, khom người hành lễ, cùng Thẩm Nam Chi ra khỏi sân đi thỉnh an trưởng bối.

Tối qua, Lục Hằng ngủ lại ở viện phụ, là cùng người kỹ nữ xinh đẹp kia qua đêm hay là một mình thì Thẩm Nam Chi không hỏi nhiều, chỉ biết giờ hắn vẫn còn say chưa tỉnh, việc dâng trà cũng chỉ có thể tự mình nàng đi.

Thẩm Nam Chi đến không tính là muộn, nhưng khi nàng đến trước sảnh đường, bên trong đã tụ tập rất đông người, không biết là đang đợi tân nương đến thỉnh an, hay là đang đợi xem trò cười của nàng.

Lục Hằng là con trai trưởng của Lục gia, cũng là Lục thế tử phủ Quốc công, do chính thất Từ thị sinh ra. Từ thị còn có một cô con gái tên là Lục Anh, đứng thứ tư trong nhà, vừa mới qua tuổi cập kê. Thứ thất Lý thị sinh một con trai, tên là Lục Hưng, đứng thứ ba trong nhà.

Còn Lục Văn là con trai thứ hai, nhưng dường như không phải do hai vị phu nhân này sinh ra, lúc này cũng không có mặt trong sảnh đường.

Ma ma đi vào bẩm báo Thế tử phi đã đến, Thẩm Nam Chi nhìn lướt qua khung cửa vào bên trong, nghĩ đến đêm qua bi thương, trong lòng càng thêm bất an.

Mọi người trong sảnh nghe thấy liền ngó đầu ra ngoài nhìn, tiếng trò chuyện ban nãy cũng đột ngột im bặt, nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh và ngưng trệ.

Nhưng khi Thẩm Nam Chi bước qua ngưỡng cửa, không biết từ đâu vang lên một tiếng thở dài không lớn không nhỏ, như thể vừa thất vọng vừa có chút khinh bỉ, sau đó liền có những tiếng bàn tán nhỏ râm ran trong sảnh đường.

Hình như đây chính là cuộc gặp gỡ mà mọi người đã dự đoán, thậm chí vì tận mắt nhìn thấy sự giản dị của Thẩm Nam Chi, mà khiến họ có thêm nhiều chuyện để bàn tán sau lưng nàng.

Thẩm Nam Chi không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng đại khái cũng chỉ là mấy câu đó, nàng cụp mắt xuống, ngay cả vai và cổ cũng vô thức hơi co lại.

Cái nhìn thoáng qua vừa rồi cũng khiến nàng thấy rõ ràng mỗi người trong Lục gia đều có khí chất hơn người, phong thái xuất chúng, sự xuất hiện của nàng lại càng lạc lõng, giống như bước vào một nơi không thuộc về mình.

Xuân Hạ và Thu Đông nhận lấy khay trà từ ma ma, Thẩm Nam Chi bưng một chén trà quỳ xuống trước mặt Từ thị.

"Mẫu thân... mời uống trà." Giọng nói gọi mẫu thân rất xa lạ, Thẩm Nam Chi nâng chén trà lên gần như vùi đầu vào trong vạt áo.

Người nữ nhân xinh đẹp trước mặt này cao quý sang trọng, tính tuổi tác chắc cũng không chênh lệch nhiều so với mẫu thân nàng, nhưng dường như thời gian luôn ưu ái người đẹp, không để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt Từ thị, mà khí chất cao quý toát ra từ cốt cách của bà khiến Thẩm Nam Chi cảm thấy càng thêm áp lực và không thoải mái.

Có lẽ cả đời này nàng cũng không thể nào có được khí chất mạnh mẽ như vậy.

Từ thị thờ ơ nhìn Thẩm Nam Chi đang co rúm dưới chân, chỉ trong khoảnh khắc từ lúc bước vào cửa đến khi đến trước mặt bà, bà đã đánh giá nàng từ đầu đến chân, lại nhìn thấy sự tự ti và yếu đuối toát ra từ cử chỉ của nàng, hoàn toàn không giống với hình mẫu con dâu mà bà mong đợi.

Từ thị nhận lấy chén trà đặt lên môi, dường như còn chưa kịp làm ướt khóe môi, liền đưa cho nha hoàn bên cạnh đặt xuống, trong lòng không vui, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, theo quy củ đưa cho Thẩm Nam Chi một phong bao.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"Chuyện hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, khách khứa đến dự rất đông, Hằng nhi sắp bước vào chốn quan trường, không thể không tạo mối quan hệ tốt với những người này, say rượu cũng là bất đắc dĩ, con đã gả vào Lục gia, là thê tử của Hằng nhi , thì cũng phải biết nghĩ đến đại cục, chớ có nhỏ nhen, cũng đừng làm lớn chuyện này, sau này phải sống tốt với Hằng nhi, con hiểu chưa?"

Bình Luận (0)
Comment