Từ thị đương nhiên không để tâm đến suy nghĩ trong lòng Thẩm Nam Chi, cũng không muốn tiếp tục bắt bẻ lỗi lầm của Thẩm Nam Chi trước mặt Lục Hằng, liền coi như bỏ qua, gật đầu rồi vẫy tay gọi hạ nhân dọn bữa.
Đợi hạ nhân lui xuống, Từ thị lại quay sang nhìn Thẩm Nam Chi: "Được rồi, hôm nay chuyện này đến đây là thôi, ta còn có chuyện muốn nói với Hằng nhi, nếu con không còn việc gì thì lui xuống trước đi."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Thẩm Nam Chi đương nhiên không muốn ở lại đây thêm giây phút nào, khẽ khom người, vội vàng bước ra khỏi phòng.
Không lâu sau, hạ nhân bưng thức ăn mới lên bàn, Lục Hằng nhìn thoáng qua, theo bản năng hỏi: "Sao lại khác với món mẫu thân vừa ăn lúc nãy, con cũng hơi ngán mấy món này rồi, trong bếp còn món nào khác không?"
Lúc này trong phòng không còn ai khác, Từ thị cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: "Mấy món vừa rồi là do Thẩm Nam Chi tự tay làm trong bếp sáng nay."
Lục Hằng nghe vậy, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không hiểu ý tứ trong lời nói của Từ thị, có chút ngạc nhiên nói: "Nàng ấy vậy mà biết nấu ăn? Trông tay nghề cũng khá đấy chứ."
Nói xong, Lục Hằng mới chú ý đến vẻ mặt khó chịu của Từ thị, chợt hiểu ra nói: "Vừa rồi mẫu thân gọi nàng ấy đến là vì chuyện này sao, chỉ là vào bếp nấu một bữa ăn, cũng không phải chuyện gì to tát, cần gì phải tức giận như vậy?"
Từ thị trừng mắt nhìn Lục Hằng, cau mày nói: "Những gì mẫu thân nói với con trước đây con đã quên hết rồi sao?"
"Con đương nhiên không quên, nhưng hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?"
"Mẫu thân đã dặn con rồi, hôn sự này vốn là do Hoàng thượng ban hôn, con muốn thoát khỏi hôn sự này không phải chuyện dễ dàng, tuy chúng ta đã lên kế hoạch để Thẩm Nam Chi xảy ra chuyện trong đại điển tế lễ, nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn yên tâm, chỉ có thể đổ hết lỗi lầm lên người Thẩm Nam Chi, con mới có lý do để hưu bỏ nàng ta, trước đó, sau lưng con muốn đối xử với nàng ta thế nào thì tùy con, nhưng trước mặt mọi người thì không thể để người ta thấy chúng ta bạc đãi nàng ta, nếu không sau này bị người ta dị nghị, ảnh hưởng đến danh tiếng của con, đó cũng là lý do tại sao mẫu thân bảo con đừng để sắc đẹp làm mờ mắt, tuyệt đối không được động phòng với nàng ta, con có thật sự hiểu rõ lợi hại trong chuyện này không?"
Lục Hằng sững người, nhất thời như không hiểu gì, đến khi Từ thị nói đến câu cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "sắc đẹp", theo bản năng liền nói có chút mất tự nhiên: "Nàng ta... có sắc đẹp gì chứ, mẫu thân thật biết nói đùa."
Lục Hằng không nhận ra khi mình nói câu này ra, hoàn toàn không còn tự tin như trước nữa, ngược lại vô thức nhớ lại cảnh tượng hôm qua khi đến gần nàng, mùi hương thoang thoảng trong khoang mũi và vòng eo thon gọn trong lòng bàn tay.
Thẩm Nam Chi quả thực không phải là một người nữ nhân có nhan sắc xuất chúng, nhưng hắn lại không biết tại sao lúc này khi nhớ lại khuôn mặt ấy, lại không cảm thấy bài xích và chán ghét nhiều như trước, so với ban đầu, hắn bây giờ lại không còn muốn hưu bỏ nàng ngay lập tức như trước nữa, thậm chí còn tiếc nuối, vì kế hoạch này mà hắn không thể chạm vào nàng.
Từ thị không biết suy nghĩ trong lòng Lục Hằng, chỉ là gần đây thấy Thẩm Nam Chi bận rộn chuẩn bị cho đại điển tế lễ, trong lòng có chút lo lắng, thở dài, lại dặn dò: "Hằng nhi, quan trường như chiến trường, phụ thân con cũng đã nói rõ sự thật với con rồi, hiện giờ tình cảnh của Lục Quốc công phủ chúng ta không mấy lạc quan, những gì chúng ta đang có rất có thể sẽ tan biến trong chớp mắt, con là trưởng tử, là thế tử của Quốc công phủ, nên gánh vác trách nhiệm này, nếu Lục gia muốn vực dậy, bên cạnh con không thể là người nữ nhân như vậy, nàng ta không có tác dụng gì đối với tương lai của con và sự tồn vong của Lục gia chúng ta."
Lục Hằng hoàn hồn từ dòng suy nghĩ hỗn độn, lời nói của Từ thị như những mũi kim đ.â.m vào tim hắn, hắn nhìn Từ thị với ánh mắt phức tạp, im lặng hồi lâu rồi mới cụp mắt che giấu ánh mắt nơi đáy mắt, trầm giọng đáp: "Vâng, mẫu thân, con hiểu rồi."
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuống Kim Hồ Trường An, mặt hồ lấp lánh, ánh lên màu xanh lục.
Trước bến thuyền khách, một chiếc thuyền lớn sang trọng nguy nga đậu bên bờ, từng nhóm công tử mặc gấm vóc và giai nhân xinh đẹp lần lượt lên thuyền.
Lục Hằng đứng lặng trên mũi thuyền một lúc, ánh mắt lướt qua cầu thang của con thuyền, như đang chờ đợi ai đó.
Cho đến khi trong tầm mắt hắn xuất hiện một thân hình cao lớn vạm vỡ, người nọ cũng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Hằng liền im lặng quay người, đi vòng thuyền từ một lối bên hông nhanh chóng rẽ vào phòng khách ở tầng giữa của con thuyền.
Trong phòng khách có vài bàn khách đang ngồi nghỉ ngơi, ánh sáng khá mờ ảo khiến người ta không thể nhìn rõ toàn bộ cảnh vật nơi đây, ở góc phòng có vài nhạc công đang chơi nhạc du dương át đi tiếng nói chuyện khe khẽ của các vị khách.
Lục Hằng chọn một bàn ở góc ngồi xuống, không lâu sau, người nam nhân vừa xuất hiện trên cầu thang liền đi theo vào, trực tiếp đi đến bàn ở góc ngồi xuống.
Người đến là thiếu đông gia của cửa hàng vải Hoa Ninh, chủ nhân của bữa tiệc du thuyền hôm nay, Đường Đông.