Thẩm Nam Chi chưa từng tham gia yến tiệc nào, trước đây cũng chỉ nghe Thẩm Cẩn Nhu kể qua đôi chút. Nếu hôm đó nàng nghe rõ lời Lục Hằng nói, chắc chắn sẽ không mơ hồ đáp ứng, có thể từ chối thì nhất định sẽ từ chối.
Nhưng sáng nay, khi biết nàng không nghe kỹ những gì hắn nói, Lục Hằng đã rất khó chịu. Thẩm Nam Chi không dám nhắc lại chuyện từ chối khi hắn đang tức giận, đành phải cắn răng đi theo hắn đến dự yến tiệc.
Thẩm Nam Chi không biết hôm nay là yến tiệc gì, ai tổ chức, mục đích ra sao. Lục Hằng chỉ đưa cho nàng một địa chỉ, nàng đến nơi theo địa chỉ đó thì nhìn thấy một con thuyền khổng lồ sang trọng.
Thẩm Nam Chi kinh ngạc nhìn con thuyền, đôi môi vô thức hé mở, đúng là bộ dạng chưa trải sự đời, nhưng nàng thực sự bị chấn động.
Chỉ nhìn vào mức độ xa hoa của con thuyền, nàng đã cảm thấy hôm nay không phải là một bữa tiệc bình thường, nhưng lại không hiểu tại sao Lục Hằng lại dẫn nàng đi cùng.
Đến trước cầu thang, Thẩm Nam Chi có chút căng thẳng nắm chặt vạt váy, vẫn không kìm được mà có chút chùn bước.
Hôm nay Xuân Hạ và Thu Đông hào hứng trang điểm cho nàng, nàng không phải không biết phân biệt đẹp xấu, cũng thấy người con gái trong gương xinh đẹp đến mức khiến chính nàng cũng vui vẻ, giống như chính thiếu nữ mà nàng nhìn thấy trong ngày thành hôn.
Nhưng đó chung quy chỉ là suy nghĩ trong lòng nàng, sau đó Lục Văn cũng không chút lưu tình nói cho nàng biết sự thật, cho nên đến bây giờ, nàng thật khó tin những lời khen ngợi của Xuân Hạ và Thu Đông.
Một người như nàng xuất hiện trong yến tiệc như thế này, liệu có khiến Lục Hằng mất mặt, liệu có bị người ta bàn tán chỉ trỏ hay không?
Trong lòng Thẩm Nam Chi rối bời, cúi đầu, ngay cả bước chân cũng vô thức muốn lùi lại.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Đang do dự, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói trầm lạnh quen thuộc: "Sao còn đứng đó, thuyền sắp chạy rồi."
Thẩm Nam Chi ngẩng đầu lên, thấy Lục Hằng mặc áo choàng đen vân mây đứng trên cầu thang, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, dường như đang đánh giá cách ăn mặc của nàng hôm nay, lại dường như ẩn chứa cảm xúc cuồn cuộn nào đó trong đáy mắt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cứng đờ của hắn, lại càng thêm âm trầm.
Thẩm Nam Chi giật mình, lúc này tự nhiên không còn đường lui, thậm chí bởi vì ánh mắt khó chịu của Lục Hằng, trong lòng lại bắt đầu lo lắng cách ăn mặc của mình hôm nay không được thích hợp.
Vịn tay vịn từng bước lên cầu thang, đứng bên cạnh Lục Hằng, Thẩm Nam Chi gọi: "Thế tử."
Lục Hằng biết mình vẫn luôn nhìn nàng, hắn không thể rời mắt, thậm chí không khống chế được vẻ mặt của mình.
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Nam Chi kéo suy nghĩ của hắn trở lại, tiếng ồn ào xung quanh khiến hắn nhận ra trên thuyền có rất nhiều khách, hắn không nên thất thố như vậy, lúc này mới ép mình rời mắt khỏi nàng, miệng bất giác trách móc: "Sao lại chậm trễ lâu như vậy, thật là rề rà."
Thẩm Nam Chi cúi đầu, đối mặt với những vị khách xa lạ và bữa tiệc rõ ràng không phù hợp với mình, nàng cảm thấy vô cùng gượng gạo, chỉ theo bản năng tiến sát lại gần Lục Hằng một chút, nhỏ giọng đáp: "Trang điểm mất chút thời gian."
Theo Thẩm Nam Chi đến gần, một mùi hương thanh nhã thoang thoảng phảng phất quanh quẩn, Lục Hằng chợt thấy cổ họng khô khốc, vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt lại thoát khỏi sự ràng buộc, một lần nữa rơi trở lại trên người Thẩm Nam Chi.
Hôm nay, nàng thật sự rất đẹp.
Một thân váy sa màu hổ phách tôn lên làn da mềm mại, mịn màng, ở khoảng cách này gần như không nhìn thấy dấu vết son phấn trên mặt nàng, nhưng chỉ một chút điểm trang như vậy, lại khiến cả người nàng trở nên rạng rỡ, đôi mắt cũng sinh động hơn.
Không giống như những bộ y phục rộng thùng thình màu sắc nhạt nhẽo trước đây, chiếc đai màu trắng tinh khiết ở eo váy phác họa vòng eo thon gọn của nàng, còn chiếc áo thêu hoa văn bên trên ôm lấy phần n.g.ự.c tròn trịa, làm nổi bật hình thêu hoa mẫu đơn trước ngực, khiến người ta không biết nên nhìn vào bông hoa mẫu đơn sống động như thật kia, hay là vóc dáng yêu kiều, quyến rũ của người nữ nhân trước mặt.
Mê hoặc, nhưng không hề tầm thường.
Lục Hằng biết mình đã nhìn đến ngẩn người, thậm chí cảm nhận được nhịp tim hơi loạn nhịp, chỉ cảm thấy với bộ dạng hôm nay của Thẩm Nam Chi, hắn thực sự không cần tiếc một lời khen ngợi.
Mở miệng, Lục Hằng đang định lên tiếng, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Tại hạ là Đường Đông, bái kiến Thế tử phi, trước đây đã từng nghe Thế tử được Hoàng thượng ban hôn, cưới được mỹ nhân, hôm nay quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy."
Thẩm Nam Chi giật mình, sao lại không nghe ra lời khen ngợi trong lời nói của Đường Đông, chỉ là nàng không chắc đây là lời khách sáo trước mặt mọi người, hay là nàng thật sự khiến người ta phải kinh ngạc vì cách ăn mặc hôm nay, theo bản năng quay đầu, muốn nhìn phản ứng của Lục Hằng.
Chỉ thấy những lời Lục Hằng định nói bị cắt ngang đột ngột, sắc mặt chợt trầm xuống, lúc này nếu khen Thẩm Nam Chi thêm vài câu trước mặt Đường Đông, thì giống như tự vả vào mặt những lời hắn đã từng nói với Đường Đông về Thẩm Nam Chi.
Im lặng một lát, hắn thản nhiên tiếp lời: "Bất quá chỉ là nữ tử bình thường thôi, giữa ngươi và ta không cần phải nịnh nọt như vậy, nếu đã đến giờ thì chuẩn bị khởi hành thôi."