Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 49

Trên hành lang, những cánh cửa đóng kín khiến người ta không thể phân biệt được căn phòng nào là không có người. Hắn không thể suy nghĩ thêm nữa, dường như chỉ một khắc nữa thôi là sẽ ngã quỵ xuống.

Lúc này, từ căn phòng bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, tiếng bước chân ngày càng gần cửa, như thể chỉ một lát nữa sẽ mở cửa nhìn thấy hắn.

Lục Văn nghiêm mặt, véo mạnh vào cánh tay mình để lấy lại chút lý trí. Đáy mắt đỏ ngầu dâng lên sát ý. Dù trong tình trạng này, hắn vẫn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương ngay khi cửa mở ra.

Và ngay sau đó, cánh cửa mở ra. Điều đầu tiên ập vào giác quan của hắn là một mùi hương ngọt ngào quen thuộc và mê hoặc, xen lẫn một chút hương phấn thoang thoảng. Một đôi mắt đen tròn xoe đầy kinh ngạc xuất hiện trong tầm mắt. Bên tai là tiếng kêu thất thanh của người nữ nhân: “Lục Văn, sao đệ lại ở đây?”

Hắn cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác, nhưng sao lại xuất hiện ảo giác về người nữ nhân này vào lúc này chứ?

Dược tính khiến hắn thần trí mơ hồ. Người nữ nhân trước mắt xinh đẹp vô ngần, giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng.

Không, còn đẹp hơn cả lúc đó.

Chỉ là lúc này nàng không khóc, đáy mắt phản chiếu toàn bộ hình bóng của hắn.

Mọi thứ xung quanh dường như bắt đầu méo mó hỗn loạn, hắn gần như không thể phân biệt được thật giả, chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt rõ ràng và chân thực, dường như chạm tay vào được.

Và hắn thực sự đã làm như vậy. Hắn đưa tay nắm lấy vai Thẩm Nam Chi, lòng bàn tay nóng bỏng khi chạm vào sự mềm mại này, như mất kiểm soát mà lan ra cảm giác ngứa ngáy dày đặc. Lục Văn thở hổn hển, khẽ gọi: “Tẩu tẩu, là nàng sao?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Thẩm Nam Chi rõ ràng không ngờ rằng nàng chỉ định ra ngoài gọi người mang chút đồ ăn đến, lại gặp Lục Văn trong tình trạng này trước cửa phòng.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thất thố như vậy: quần áo xộc xệch, thần sắc mơ hồ, đuôi mắt đỏ ửng, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, trên người rõ ràng không có mùi rượu, nhưng thân thể lại lảo đảo như sắp ngã xuống đất.

Nhưng Lục Văn đang vật lộn, tuyệt vọng và yếu ớt vật lộn trong đau đớn. Bàn tay nắm lấy vai nàng nóng bỏng một cách kỳ lạ, nhưng lại không hề có chút sức lực nào. Chỉ cần nàng lùi nhẹ một chút, hắn sẽ mất điểm tựa mà buông tay.

Thẩm Nam Chi cắn răng, cũng không quan tâm nhiều, đành phải dựa vào trọng lượng của hắn đang tựa vào người mà dìu vào trong phòng: “Là ta, đệ có chỗ nào không khỏe sao? Vào phòng trước đã, ta sẽ tìm người đến xem cho đệ.”

Nhưng rõ ràng những lời Thẩm Nam Chi nói lúc này đã không lọt vào tai hắn nữa. Ánh mắt hắn bắt đầu mơ hồ, cơ thể mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, hơi thở nóng bỏng đến đáng sợ, như một con rối mặc người điều khiển. Ngay cả lúc này có người muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không có khả năng phản kháng lại.

Căn phòng của Thẩm Nam Chi là phòng hạng sang mà Lục Hằng đã đặc biệt sắp xếp cho nàng trước khi rời đi, rộng rãi và sáng sủa, vừa vào cửa là một chiếc trường kỷ êm ái.

Thẩm Nam Chi dìu hắn, khó khăn di chuyển hắn về phía trường kỷ. Nàng không có nhiều sức lực, càng khó có thể chịu được toàn bộ trọng lượng của một người nam nhân cao lớn trưởng thành như hắn.

Vất vả lắm mới đến bên trường kỷ, Thẩm Nam Chi cố gắng cử động cánh tay, muốn đặt hắn nằm xuống trường kỷ, nhưng bước chân loạng choạng, tay vừa buông lỏng, toàn thân đã mất kiểm soát bị trọng lượng cơ thể hắn kéo theo.

“Hự…” Thẩm Nam Chi kêu đau, cả người ngã lên người hắn, mũi đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn.

Khi nàng xoa mũi tỉnh táo lại, trước mắt lại là một mảng da màu lúa mì, thân hình người nam nhân hiện ra rõ ràng trước mắt, gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể thấy rõ lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống.

Đồng tử Thẩm Nam Chi co rút lại, không kịp để ý đến cơn đau ở mũi, lập tức bật dậy khỏi người hắn, liên tục lùi lại vài bước, cũng không biết vành tai và má mình bị nhiệt độ cơ thể hắn làm cho đỏ bừng lên, hay là lúc nào đó đã lặng lẽ có hơi nóng lan tràn, cả người như một con vịt luộc, bốc khói đỏ mặt.

Nàng dường như luôn có những khoảnh khắc khó xử như vậy với hắn, nhưng may mắn là lúc này hắn dường như không còn tỉnh táo lắm, cũng không biết nàng vừa vô tình mạo phạm mình.

Ổn định lại tâm trạng, Thẩm Nam Chi lại tiến về phía hắn hai bước, cúi người nhẹ nhàng gọi: “Lục Văn, đệ không sao chứ? Còn nghe thấy ta nói không?”

Khuôn mặt hắn đỏ bừng một cách bất thường, hơi thở nặng nhọc và gấp gáp, nhiệt độ cơ thể cũng rất cao, ngay cả suy nghĩ cũng không còn rõ ràng.

Thẩm Nam Chi gọi bên cạnh hắn vài tiếng, vẫn không nhận được hồi đáp của hắn, không có chút phản ứng nào, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Đệ đợi ở đây một lát, ta đi gọi người đến xem cho đệ, đệ cố gắng lên, sẽ không sao đâu.”

Không biết là từ nào đã kéo lại một chút suy nghĩ của hắn, vừa dứt lời, hắn lại khó khăn mở mắt ra.

Trong tầm mắt, thân hình mềm mại của Thẩm Nam Chi đang quay lưng lại, tà váy màu hổ phách theo động tác xoay người của nàng lướt qua lòng bàn tay hắn. Lục Văn vô thức nắm chặt tay, nhưng vẫn không thể nắm lấy tà váy của nàng.

Bình Luận (0)
Comment