Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 57

Từ thị bị thái độ vẫn không biết hối cải của Lục Hằng làm cho hoa mắt chóng mặt, hắn nào phải đã biết sai, hắn căn bản là không hề cảm thấy mình làm sai.

Đường Đông đã chết, bữa tiệc hôm qua quá hoang đường, lại liên quan đến nhiều nhân vật có m.á.u mặt ở kinh thành, quan phủ đã ép xuống, không công bố tin Đường Đông c.h.ế.t ra ngoài, chỉ có thể âm thầm điều tra.

Vụ án mạng lần này có liên quan đến các vụ án mạng trong gần một năm qua hay không thì tạm thời chưa biết, nhưng trong lòng Từ thị rất khó không liên hệ chuyện này với những lời của Lục Văn hôm đó.

Những lời Lục Văn nói hôm đó hoàn toàn giống như cố ý chọc giận bà, nhưng cái c.h.ế.t của Đường Đông đã ứng nghiệm lời hắn, bà không thể lấy mạng Lục Hằng ra làm trò đùa, càng không thể để phủ Quốc Công vì thế mà rơi vào tình trạng hoang mang bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.

Nhưng hiện tại bà nhất định không thể rối loạn, nhiệm vụ hàng đầu là phải thay đổi người con dâu vô dụng này. Nghĩ đến đây, Từ thị ngẩng đầu nhìn Lục Hằng, rồi trầm giọng ra lệnh: "Người đâu, đưa Thế tử xuống, trước Tết Trung Nguyên không có lệnh của ta, không được để Thế tử rời khỏi phủ nửa bước!"

Lục Hằng nghe vậy thì trợn tròn mắt không thể tin nổi, rõ ràng không ngờ lần này hình phạt lại nặng như vậy, hắn bất mãn kêu lên: "Mẫu thân, người định cấm túc con sao?!"

Từ thị không đáp lại sự phản kháng của Lục Hằng, và mệnh lệnh của bà hoàn toàn không giống như trước đây chỉ làm cho có lệ, rất nhanh đã có thị vệ từ ngoài viện bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị đi đến bên cạnh Lục Hằng, cung kính nhưng không cho phép từ chối nói: "Thế tử, xin mời theo chúng ta trở về."

Lục Hằng phập phồng ngực, hơi hé môi, dường như vẫn muốn biện bạch cho mình, nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của Từ thị, liền nuốt xuống tất cả những lời chỉ khiến người ta thêm bực mình. Do dự một hồi, cuối cùng hắn vẫn mím chặt môi, im lặng quay người theo thị vệ rời khỏi sân.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Đợi đến khi bóng dáng Lục Hằng biến mất ở cửa viện, Từ thị mới lại nhìn về phía Thẩm Nam Chi, nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi: "Chuẩn bị cho lễ tế thế nào rồi?"

Thẩm Nam Chi sững sờ, dường như không ngờ Từ thị vừa rồi còn đang nổi trận lôi đình vì chuyện hôm qua, lúc này lại như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi han chuyện lễ tế như chuyện thường ngày.

Thẩm Nam Chi không hiểu ý đồ của Từ thị, nhưng cũng nhanh chóng mở miệng, thành thật trả lời: "Mẫu thân yên tâm, con dâu gần đây đúng là có chuẩn bị kỹ càng cho lễ tế, lộ trình và người đi theo trong ngày đi đã được sắp xếp ổn thỏa, ba ngày ăn chay ở nhà thờ tổ cũng theo thói quen của phụ thân đã đặt gạo mới của Yến Sơn từ trước. Ngày mai quản gia sẽ dẫn người đến Yến Sơn trước, dọn dẹp sạch sẽ nhà thờ tổ từ trong ra ngoài. Tiếp theo là đồ cúng tế trong ngày lễ tế, vì còn chút thời gian nên tạm thời chưa mua về phủ, sợ đến lúc đó sẽ không còn tươi mới nữa. Tuy nhiên, con dâu đã lập danh sách, cũng kiểm tra lại nhiều lần, xác nhận không sót thứ gì, chỉ cần đến gần Tết Trung Nguyên là sẽ mua sắm đầy đủ."

Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của Thẩm Nam Chi từ tốn vang lên, nàng hiếm khi nói nhiều như vậy, càng không bao giờ nói chuyện trước mặt Từ thị mà không hề ấp úng, những người hầu xung quanh nghe thấy đều tò mò ngẩng đầu nhìn nàng, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc dưới khuôn mặt thanh tú của nàng thì đều sững sờ, rồi chớp chớp mắt, như cảm thấy Thế tử phi trước mắt đột nhiên thay đổi thành người khác.

Sắc mặt Từ thị cũng trở nên cứng đờ trong giây lát, bà đã chuẩn bị sẵn một số lời lẽ để nhân cơ hội này trách móc Thẩm Nam Chi, ý định ban đầu của bà là không muốn để Thẩm Nam Chi làm tốt việc này, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có thể làm tốt việc này.

Nhưng rõ ràng, những gì Thẩm Nam Chi nói lúc này tuyệt đối không phải là lời nói dối để lừa gạt bà, nếu nàng không thực sự làm như vậy, nàng tuyệt đối không thể sắp xếp những khâu này một cách chu đáo, lại còn nói ra rõ ràng từng điều một.

Từ thị không khỏi nhíu mày, những việc này tuy không quá khó, nhưng với kiến thức và đầu óc của Thẩm Nam Chi thì khó mà làm được.

Nhưng Thẩm Nam Chi lại nghĩ đến cả việc Lão Quốc Công thường ăn gạo mới của Yến Sơn vào Tết Trung Nguyên, thậm chí còn khiến Từ thị mơ hồ cảm thấy, danh sách đồ cúng tế mà bà chưa xem qua có lẽ cũng đã được Thẩm Nam Chi sắp xếp ổn thỏa, không thể bắt bẻ được chút nào.

Sao lại như vậy?

Xương ngón tay dưới tay áo của Từ thị vô thức cuộn lại, sắc mặt kỳ quái thay đổi liên tục, khiến Thẩm Nam Chi vốn còn hơi tự tin về chuyện này trong phút chốc lại có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ nàng còn bỏ sót điều gì sao?

Trong lòng Thẩm Nam Chi căng thẳng, sự tự tin thoáng qua trên khuôn mặt vừa rồi lại biến mất trong nháy mắt, nàng cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt phức tạp của Từ thị, trong lòng đã theo bản năng nhớ lại xem mình còn chỗ nào chưa làm tốt.

Từ thị cũng không có tâm trạng để ý đến sự thay đổi của Thẩm Nam Chi, suy nghĩ một lúc, rồi mới trở lại vẻ mặt bình thường, nói với giọng điệu khó hiểu: "Còn nhiều việc phải chuẩn bị, nếu không muốn làm hỏng việc thì đừng lơ là, lát nữa con sai người mang danh sách con lập cho ta xem, còn lại tự con suy nghĩ thêm."

Bình Luận (0)
Comment