Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 59

"Pha ấm trà, chuẩn bị chút điểm tâm." Thẩm Nam Chi ôn tồn dặn dò, nói xong, dường như lại nghĩ đến điều gì, không để lại dấu vết nhìn Lục Văn một cái, rồi nhanh chóng nói tiếp, "Loại ngọt."

Ánh mắt Lục Văn khẽ động, rồi cúi đầu xuống, ngón tay xoa xoa tay áo, có chút tò mò không biết Thẩm Nam Chi biết khẩu vị của hắn từ đâu.

Xuân Hạ và Thu Đông đáp lại một tiếng, Thẩm Nam Chi cũng ngồi xuống bên bàn đá trong sân: "Đệ ngồi đi."

Lục Văn hoàn hồn, nhìn quanh sân nhỏ nơi Thẩm Nam Chi ở.

Nơi này trước khi nàng gả vào phủ Quốc Công không có ai ở, là sau này khi sửa sang lại phòng cưới cho nàng và Lục Hằng mới được dọn dẹp, sân rộng rãi sáng sủa, cây xanh xung quanh tường vây tươi tốt, con đường đá xanh uốn lượn đến nhà chính, đúng là một cái sân không tệ, chỉ là hơi xa hắn.

Lục Văn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thẩm Nam Chi: "Hôm qua đã để tẩu tẩu chê cười rồi, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của tẩu tẩu, nên hôm nay ta mới đặc biệt đến đây, muốn cảm ơn tẩu tẩu đàng hoàng."

Giọng nói trầm thấp của Lục Văn sau khi thay đổi có chút từ tính, nhẹ nhàng nói ra, cùng với khuôn mặt tuấn tú của hắn, luôn khiến người ta bất giác không thể liên hệ hắn với tên trộm lén lút hôm qua.

Hắn liên tục gọi nàng là tẩu tẩu, giống như đệ đệ ngoan ngoãn mới lớn nhà bên, cung kính đúng mực, không hề vượt quá giới hạn, ngược lại khiến nàng - người vừa mới nảy ra những hình ảnh kia trong đầu - suýt nữa thì mất mặt, chỉ đành vội vàng mở lời: "Hôm qua đã nói rồi, đệ cũng từng giúp ta, cần gì phải cảm ơn ta như vậy. Ngược lại là ta, trước đây nói muốn báo đáp đệ, vậy mà vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu việc này mà giúp được đệ, ta cũng yên tâm phần nào."

Tuy giọng điệu của Lục Văn vô cùng đúng mực, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nàng. Nghe nàng nói vậy, thần sắc trong mắt hắn hơi tối lại, trầm giọng nói: "Trước đây tẩu tẩu gặp nạn, ta ra tay tương trợ là lẽ đương nhiên, nhưng hôm qua tẩu tẩu giúp ta..."

Nói đến đây, Lục Văn lại ngừng lời, úp úp mở mở, dường như đang thăm dò xem nàng rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.

Nàng cũng bừng tỉnh khỏi vẻ ngoài ngoan ngoãn, hiền lành của Lục Văn, thầm mắng mình lúc nãy vậy mà có một khoảnh khắc hoàn toàn không nhận ra Lục Văn đã làm sai chuyện gì, thậm chí còn vì cảm thấy mình đã giúp được hắn mà vui mừng.

Giảm bớt vẻ mặt lãnh đạm, nàng hiếm khi nghiêm túc như vậy, nhìn Lục Văn thêm vài lần, rất nhanh liền cảm thấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó thật sự dễ dàng ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, thế là lại không tự nhiên mà dời mắt đi, nghiêm mặt hỏi: "Hôm qua, tại sao đệ lại làm chuyện như vậy?"

Lục Văn không trả lời, lặng lẽ nhìn nàng, dường như đang do dự không biết nên giải thích với nàng về nguyên nhân sự việc hôm qua như thế nào.

Thực ra, Lục Văn chỉ đang ung dung chờ nàng tự mình nói ra toàn bộ. Hắn im lặng không trả lời, giống như đang gặp khó khăn, mà nàng quả thật không phải là đối thủ của Lục Văn trong việc đấu trí, rất nhanh đã thua trận dưới sự im lặng của hắn, tự mình lại lo lắng hỏi tiếp: "Bảo vật bị mất trên thuyền hôm qua thật sự là do đệ trộm sao? Đệ... sao đệ lại làm chuyện như vậy?"

Lục Văn trước mắt nàng trông ngoan ngoãn, yên lặng, thậm chí khiến nàng cảm thấy hắn chỉ là một thiếu niên chưa hiểu rõ đúng sai, còn nàng với tư cách là tẩu tẩu, là người tỷ tỷ hơn hắn năm tuổi, phát hiện hắn suýt nữa lầm đường lạc lối, tất nhiên phải khuyên nhủ tận tình.

"Trộm cắp... sao?" Khóe môi Lục Văn khẽ động, chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ "trộm cắp" bên môi một lát, rồi thản nhiên nói: "Ta chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình thôi."

Lời này của Lục Văn mơ hồ, không phủ nhận chuyện trộm cắp, nhưng cũng thật sự nói ra ý đồ của mình.

Nàng nghe ra, Lục Văn đây là thừa nhận tội lỗi của mình, vội vàng nói: "Thứ gì đáng để đệ mạo hiểm như vậy, bây giờ vẫn chưa có ai điều tra ra đệ đã đến Kim Hồ hôm qua, nhưng nếu sau này bị người ta tra ra, đệ sẽ bị đưa vào đại lao đấy."

Nghe vậy, Lục Văn chớp chớp mắt có chút vô tội, đôi đồng tử trong veo phản chiếu dáng vẻ lo lắng cho hắn của nàng. Hắn nhìn có chút nhập thần, im lặng một lát rồi mới thản nhiên hỏi ngược lại: "Hôm qua chỉ có một mình tẩu tẩu biết ta đã đến Kim Hồ, nếu có người đến điều tra, tẩu tẩu sẽ khai ra ta sao?"

Nàng lập tức nghẹn lời, có chút tức giận nói: "Đệ làm như vậy là không đúng, nếu ta không khai ra đệ, ta chính là đang bao che cho đệ phạm tội!"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"Nhưng nếu tẩu tẩu khai ra ta, ta sẽ phải ngồi đại lao."

Đầu óc nàng ong ong, luôn cảm thấy Lục Văn như đang cố tình kéo nàng xuống nước, nhưng lại cảm thấy Lục Văn không giống loại người bụng dạ xấu xa như vậy. Nàng mím môi, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, vốn dĩ nàng cũng không phải là người giỏi tranh luận với người khác.

Trong lúc im lặng, Lục Văn lại đột nhiên bật cười, nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên khóe môi, tiếng cười trầm thấp như một dòng suối băng chảy vào tai.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn khó hiểu, liền nghe hắn phá vỡ sự im lặng, ôn tồn nói: "Chỉ là nói đùa với tẩu tẩu thôi, bị tẩu tẩu bắt gặp thật sự là nằm ngoài kế hoạch, ta cũng không hề muốn để tẩu tẩu bao che cho hành vi của mình, nhưng ta không cảm thấy việc ta làm như vậy gọi là phạm tội, ta chỉ đang làm việc ta nên làm, nếu vì vậy mà liên lụy đến tẩu tẩu, tẩu tẩu cứ khai ra ta là được, ngồi tù cũng chỉ là hậu quả ta phải gánh chịu vì việc này thất bại thôi."

Bình Luận (0)
Comment