Trong mắt Từ thị, Thẩm Nam Chi quả thực không xứng với Lục Hằng, càng không dính dáng gì đến hình mẫu con dâu lý tưởng trong lòng bà. Dung mạo bình thường, thân hình sồ sề, ngay cả tuổi tác cũng lớn hơn Lục Hằng ba tuổi, đến tuổi này mà còn chưa xuất giá, có thể là loại tốt đẹp gì chứ.
Từ thị nhíu mày, im lặng một lúc lâu, mới phiền muộn nói: "Dù thế nào, con cũng không nên làm chuyện hoang đường như ngày hôm qua. Chuyện đã rồi, nên nghĩ cách giảm thiểu tổn thất."
Lục Hằng do dự một chút, rõ ràng trong lòng không có nửa điểm ý tưởng nào, chỉ đành hỏi: "Mẫu thân có cách nào khác sao?"
Từ thị phẩy tay bảo hạ nhân xung quanh lui xuống, đợi đến khi trong đình chỉ còn lại hai mẫu tử, bà mới đỡ Lục Hằng đang quỳ trên mặt đất dậy, chậm rãi mở miệng nói: "Hằng nhi, hiện giờ con đã trưởng thành, sau này làm việc chớ nên lỗ mãng như vậy. Nếu muốn có một chỗ đứng trong triều, con cần phải trầm ổn hơn."
Những lời này, Từ thị từ nhỏ đã nói với Lục Hằng không ít, nhưng bà cũng biết mình luôn quá nuông chiều Lục Hằng, mẫu thân hiền thường sinh con hư, Lục Hằng ngày hôm nay ra nông nỗi này, bà cũng có trách nhiệm rất lớn.
Vì vậy, Từ thị rất nhanh lại mở miệng, ngữ trọng tâm trường nói: "Bây giờ con và Thẩm Nam Chi vừa mới thành hôn, dù sao cũng là do Hoàng thượng ban hôn, nên làm vẫn phải làm cho ra vẻ."
Lục Hằng cũng hơi hối hận, mấp máy môi nói: "Chuyện ngày hôm qua, quả thực là con hồ đồ làm không đúng, bên Thẩm gia có nói gì không? Nếu Thẩm Vĩnh Quang mượn chuyện này thêm mắm dặm muối nói với Hoàng thượng về con, chẳng phải để bọn họ làm chuyện trái với lương tâm mà còn vênh vang sao!"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Từ thị cười lạnh một tiếng, tức giận mắng Lục Hằng: "Con đã biết lợi hại trong đó, còn dám làm như vậy!"
Lục Hằng hối hận cúi đầu, hắn bị lửa giận làm cho mờ mắt, hôm qua chỉ muốn cho Thẩm Nam Chi một trận, nhưng bây giờ nghĩ lại, nói cho cùng chuyện này cũng là do người Thẩm gia giở trò, hắn chỉ làm Thẩm Nam Chi mất mặt, căn bản không giải quyết được vấn đề.
Thấy Lục Hằng như vậy, Từ thị cũng có chút không đành lòng, không trách mắng hắn nữa, tiếp tục nói: "Chuyện này con cũng đừng lo lắng, tình cảnh của Thẩm Nam Chi ở Thẩm gia thế nào, trước đây ta cũng đã tìm hiểu sơ qua, Thẩm gia hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức vì một đứa con gái không được sủng ái, sau khi đắc tội với Quốc công phủ chúng ta, còn muốn gây sóng gió. Thẩm gia hèn hạ bày trò với chúng ta như vậy, Lục gia tự nhiên cũng sẽ không nhẫn nhịn chịu thiệt, ta sẽ nghĩ cách xử lý, đợi khi nào mọi chuyện lắng xuống, muốn bỏ người nữ nhân này hay là chọn thiếp thất khác, đều tùy con."
Nghe vậy, khóe môi Lục Hằng không kìm được nhếch lên, liên tục gật đầu, cung kính dâng trà nóng cho Từ thị, cung kính nói: "Con nghe mẫu thân hết, nhất định sẽ tự kiềm chế bản thân, không gây thêm chuyện nữa."
Sắc mặt Từ thị cuối cùng cũng dịu đi, sau khi nhấp một ngụm trà, mới nói sang chuyện khác: "Chuyện lần trước ta bảo con đi điều tra thế nào rồi?"
Sắc mặt Lục Hằng hơi khựng lại, im lặng một lúc lâu mới có chút không tự nhiên mở miệng: "Con đã điều tra rồi, những t.h.i t.h.ể kỳ lạ xuất hiện trong thành đều là người từ nơi khác đến, hoặc là thương nhân giàu có hoặc là quyền quý, nhưng cũng có người chỉ là dân thường. Những người này ngoài việc đều là nam giới không phải người Trường An ra, dường như không có điểm chung nào khác."
Gần một năm nay, trong thành Trường An xuất hiện một vụ án mạng liên hoàn kỳ lạ, nói là án mạng liên hoàn cũng chỉ là vì Trường An xưa nay thái bình an lạc, cả năm trời đừng nói là g.i.ế.c người, ngay cả chuyện trộm cắp cũng hiếm khi xảy ra, liên tiếp c.h.ế.t nhiều người như vậy, thật khó tưởng tượng sẽ đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ g.i.ế.c người như thế.
Nhưng sau khi kiểm tra những t.h.i t.h.ể này, lại phát hiện ng
uyên nhân cái chết, trạng thái c.h.ế.t và thủ đoạn g.i.ế.c người của bọn họ đều không giống nhau, bản thân những nạn nhân này cũng không có điểm chung nào có thể liên hệ với nhau, khiến người ta khó xác định rốt cuộc là do cùng một người làm hay là c.h.ế.t riêng biệt dưới tay những người khác nhau.
Hoàng thượng rất coi trọng chuyện này, những tin tức kinh hoàng không ngừng lan truyền cũng khiến lòng dân trong thành hoang mang.
Nếu vụ án này có thể được phá dưới tay Quốc công phủ, tự nhiên là một công lao lớn, vì vậy Lục Quốc Công và Từ thị mặc dù biết Lục Hằng không phải là người có tài phá án, nhưng cũng luôn thúc giục hắn theo dõi vụ án này.
Sắc mặt Từ thị vừa dịu xuống, sau khi Lục Hằng nói xong liền lại trầm xuống.
Lục Hằng thấy tình hình không ổn, vội vàng tỏ ra yếu thế nói: "Nhi tử bất tài, xin mẫu thân trách phạt."
Từ thị tức đến mức hơi thở cũng có chút rối loạn, vụ án này quan trọng như thế nào, bà đã nói đi nói lại với Lục Hằng vô số lần, nhưng đúng là bùn nhão không trát được tường, hiển nhiên là hắn chưa từng đặt tâm tư vào việc phá án, lúc này nói ra chút tin tức này, ngay cả kẻ ăn mày ngoài đường cũng biết rõ hơn hắn.
Sau một hồi im lặng rất lâu.
Từ thị thở dài một hơi, trong lòng đã có quyết định khác, lần nữa ngẩng mắt lên, trong mắt đã không còn nhìn ra nửa điểm cảm xúc, chỉ trầm giọng ra lệnh: "Thôi, chuyện này ta tạm thời không hỏi nữa, con trước hết cứ xử lý ổn thỏa chuyện ngày hôm qua đi."