Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 70

Hành động đang hành hạ trên người dừng lại, Thẩm Nam Chi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì ngay sau đó Lục Hằng lại nhíu mày bỏ qua, một tay túm tóc nàng, kéo nàng sát lại gần mình hơn.

Rõ ràng Lục Hằng không định để ý đến động tĩnh bên ngoài, Thẩm Nam Chi lại cảm thấy tuyệt vọng, nhưng không ngờ người hầu đó vẫn đứng ở cửa, kiên trì nói: "Thế tử phi, người có ở trong đó không, phu nhân cần gấp, có thể cho tiểu nhân vào lấy không?"

Hành động của Lục Hằng lại dừng lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trong khoảnh khắc bị dục vọng xâm chiếm, đầu óc dường như có chút đình trệ, khiến hắn không biết lúc này bị phá hỏng chuyện tốt nên trừng phạt tên người hầu không biết sống c.h.ế.t này như thế nào.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói nhỏ của Xuân Hạ: "Thế tử cũng ở bên trong, không bằng đợi lát nữa rồi..."

Người nọ lại nhanh chóng cắt ngang: "Phu nhân nói, lúc này phải lấy đi, đã đợi rất lâu rồi, tiểu nhân không dám chọc giận phu nhân."

Lục Hằng nghe vậy, hành động do dự một chút, Thẩm Nam Chi nhanh chóng nắm bắt cơ hội, nghẹn ngào nói: "Được, ta sẽ lấy ra ngay..."

Giọng nói của Thẩm Nam Chi khàn đặc, dù đã cố gắng hết sức, nhưng âm thanh vẫn nhỏ đến mức không biết có thể truyền ra ngoài hay không, chỉ là Lục Hằng đang đè trên người nàng tất nhiên nghe thấy, ánh mắt hung dữ lóe lên, nhìn chằm chằm vào nàng, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác nàng ra.

May mắn thay, người bên ngoài nghe thấy giọng nói yếu ớt của Thẩm Nam Chi, vì khàn đặc và nhỏ nhẹ, khiến người ta tưởng rằng nàng vừa mới ngủ dậy, cũng không nghĩ ngợi gì khác, người nọ cung kính đáp: "Vâng, tiểu nhân sẽ đợi ở đây, làm phiền Thế tử phi nhanh lên một chút, phu nhân đang đợi."

Thẩm Nam Chi không nói gì nữa, chỉ nhìn Lục Hằng với vẻ mặt sợ hãi.

Lục Hằng đã dừng lại hành động, nhưng sắc mặt âm trầm khiến người ta không biết hắn định tiếp tục hay là vì vậy mà tha cho nàng.

Trong im lặng, thân thể Thẩm Nam Chi run rẩy dữ dội. Nàng thậm chí còn không thể giơ tay lên che đi bộ xiêm y rách nát trước ngực. Vừa rồi, nàng đã lấy hết can đảm để giành lấy tia hy vọng mong manh duy nhất để giải thoát, nhưng nếu Lục Hằng vẫn cứ khăng khăng tiếp tục, nàng biết mình chắc chắn sẽ phải chịu đựng những đối xử đáng sợ hơn.

Qua không biết bao lâu, Lục Hằng chậm rãi động đậy. Thẩm Nam Chi đột nhiên nín thở, lại thấy hắn chống người dậy, rời khỏi người nàng.

Vừa định thở phào nhẹ nhõm, Lục Hằng lại đột nhiên đưa tay bóp cằm nàng: "Nàng tưởng nàng trốn được lần này, lần sau còn may mắn như vậy sao?"

Da đầu Thẩm Nam Chi tê dại, đôi môi hé mở, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc. Nàng há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cho đến khi Lục Hằng dùng sức, mạnh tay ném nàng xuống giường, hắn mới đứng dậy, vẻ mặt bực tức chỉnh lại y phục chỉ hơi xộc xệch của mình, giọng lạnh lùng: "Đêm nay, ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta."

"Không... Thế tử... Ta..." Thẩm Nam Chi hoảng sợ mở miệng, giọng khàn đặc gần như không ra tiếng.

Nàng còn chưa nói hết câu, Lục Hằng đã lạnh lùng sải bước ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Thẩm Nam Chi lập tức co rúm người lại, sợ hãi ánh mắt của đám hạ nhân bên ngoài sẽ nhìn vào trong phòng, thấy bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của nàng lúc này.

"Nô tỳ mọn bái kiến Thế tử."

"Cút, đừng chắn đường."

Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên ngoài một mảnh im lặng, Thẩm Nam Chi không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Lục Hằng đã đi rồi, nhưng nàng vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi sợ hãi tột độ vừa rồi.

Tại sao lại như vậy, tại sao nàng lại gặp phải chuyện đáng sợ như thế này, lời nói của Lục Hằng trước khi rời đi giống như một lời nguyền rủa cứ lảng vảng mãi trong đầu nàng.

Thẩm Nam Chi không dám nhìn xem trên người mình hiện tại có bao nhiêu vết tích, càng không dám soi gương nhìn thấy bộ dạng trắng bệch như ma quỷ của mình.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Vậy nàng có thể cầu cứu ai, nàng phải làm sao để thoát khỏi số phận này.

Chẳng lẽ, nàng chỉ có thể bất lực, cứ thế lặng lẽ chờ đợi bi kịch giáng xuống sao?

Ở trong phòng trì hoãn không biết bao lâu, Thẩm Nam Chi thay một bộ quần áo khác, chải lại tóc, dấu vết ngón tay đáng sợ trên cổ chỉ có thể dùng một dải lụa che đi, nhưng vết tát trên mặt lại không thể che giấu hoàn toàn bằng phấn son, thậm chí cả má phải của nàng cũng hơi sưng lên.

May mắn là nàng thường cúi đầu, dùng một ít tóc che đi, khi bước ra khỏi phòng cũng không để hạ nhân phát hiện ra điều gì.

Sau khi hạ nhân đến lấy danh sách đi rồi, Thẩm Nam Chi hoàn toàn không thể yên tâm ở trong phòng, liền lấy cớ ra khỏi phủ để kiểm tra tiến độ chuẩn bị cho đại lễ tế, nhưng lại không mang theo hạ nhân, cứ thế che giấu, lén lút rời khỏi phủ như chạy trốn.

Nếu không phải nàng đi vội vàng, không mang theo bất cứ thứ gì, thì bộ dạng này thật sự giống như bỏ trốn.

Nhưng nàng không dám.

Thẩm Nam Chi vốn không phải là một nữ tử có kiến thức rộng rãi, lại càng bị sự nhút nhát và tự ti ăn sâu vào tận xương tủy đè nén.

Nàng có thể trốn đi đâu, nàng làm sao có thể trốn thoát được.

Bình Luận (0)
Comment