Lưỡi d.a.o đ.â.m vào da thịt, tiếng rên rỉ đau đớn, vết m.á.u lan rộng, và cuối cùng là cơ thể không còn chút phản ứng nào dưới những nhát d.a.o đ.â.m liên tiếp của nàng.
Thẩm Nam Chi như không cảm nhận được gì, cứ thế đ.â.m Lục Hằng một nhát rồi lại một nhát.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi cuối cùng nàng nhận ra người trước mắt đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống, nàng mới buông lỏng tay.
Cạch một tiếng, con d.a.o găm rơi xuống vũng máu, Thẩm Nam Chi quỳ gối trên giường, bên cạnh là Lục Hằng nằm đó, mắt mở trừng trừng không nhắm.
Cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng, những suy nghĩ mất kiểm soát khi tìm đường sống lúc này rối loạn, phức tạp, nhấn chìm nàng, cuối cùng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
Nàng đã g.i.ế.c người...
Trong phòng im ắng, như thể cuộc ẩu đả vừa rồi không hề tồn tại, Thẩm Nam Chi run rẩy dữ dội, cố kìm nén tiếng khóc, hai tay dính đầy máu.
Nàng đã g.i.ế.c người...
Thi thể Lục Hằng nằm trong vũng máu, lồng n.g.ự.c không còn phập phồng, hơi thở đã ngừng lại, liên tục nhắc nhở nàng sự thật này.
Thẩm Nam Chi cứng đờ người không biết phải làm sao, nàng sợ hãi, hoảng loạn, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút khoái trá.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Nàng đã được giải thoát khỏi đau khổ, nàng đã giải phóng con quỷ trong lòng, tự cứu mình thoát khỏi vực sâu.
Nhưng sau đó thì sao...
Thẩm Nam Chi dần dần tỉnh táo lại, trước mắt một màu đỏ tươi chói lọi khiến mắt nàng đau nhức, như thể chỉ một giây sau là sẽ ngất đi, nàng đã g.i.ế.c Lục Hằng, nàng không thể trốn thoát.
Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên có tiếng động vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Thẩm Nam Chi lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc, cứng đờ quay đầu nhìn về phía đó, một bóng đen lẹ làng lướt qua trong bóng tối.
Ngay sau đó, bóng đen nhanh chóng lướt vào trong phòng, vốn đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng và Thẩm Nam Chi đang quỳ trên giường, hắn liền dừng lại.
Thẩm Nam Chi kinh hoàng trợn to mắt, không ngờ lúc này lại có người xông vào phòng, nàng theo bản năng muốn hét lên, nhưng lại vì tình cảnh của mình mà cố nén lại.
Người trước mắt là một nam tử cao lớn, mặc áo đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt có vẻ quen thuộc, Thẩm Nam Chi không dám tin nhìn đi nhìn lại, kinh ngạc nhận ra, người tới lại là Lục Văn.
Nàng khẽ mở miệng: “Lục… Lục Văn?”
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Văn đưa mắt nhìn quanh, không hề có vẻ hoảng loạn khi bị phát hiện thân phận, chỉ nhìn Thẩm Nam Chi thêm vài lần, rồi sải bước đi tới: “Đừng sợ, không sao rồi.”
Thẩm Nam Chi g.i.ế.c Lục Hằng là điều nằm ngoài dự liệu của Lục Văn, nhưng tình trạng hiện tại của Thẩm Nam Chi cũng không khá hơn là bao, rõ ràng là vừa trải qua một trận ác chiến.
Hắn đi đến bên giường, từ từ đưa tay ra, những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau đi nước mắt lẫn m.á.u trên mặt nàng, đầu ngón tay dịu dàng, nhưng vẫn khiến gò má bị tát sưng lên của nàng đau nhói.
Cơ thể Thẩm Nam Chi run lên, nước mắt lại trào ra, như những hạt châu đứt dây rơi xuống: “Không… Ta đã g.i.ế.c người… Ta đã g.i.ế.c Lục Hằng, phủ Quốc công sẽ không tha cho ta…”
Suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Nam Chi đã không còn cách nào nghĩ đến lý do tại sao Lục Văn lại xuất hiện ở đây, tại sao lại ăn mặc như vậy, và tại sao lại có thể bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra khi thấy cảnh tượng này.
Sự hoảng loạn và sợ hãi của Thẩm Nam Chi sau khi nói ra những lời này bắt đầu lan rộng không ngừng, nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân, nàng không dám tưởng tượng khi có người phát hiện ra, nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả như thế nào.
Nhưng nàng biết, nếu được làm lại, nàng vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy, vẫn sẽ không chút do dự dùng con d.a.o găm đó đ.â.m vào Lục Hằng.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh tràn khắp cơ thể như vậy, không phải sức mạnh của thể xác, mà là sức mạnh của ý niệm, nàng muốn bảo vệ cuộc sống của mình, muốn thoát khỏi vũng bùn, chỉ trong khoảnh khắc đó, nàng đã liều mạng để cứu lấy chính mình.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thẩm Nam Chi cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt Lục Văn dần trở nên tối sầm lại, cho đến khi nàng gần như không kìm nén được tiếng khóc, Lục Văn đột nhiên cúi người xuống gần, bàn tay hơi co lại, hoàn toàn bao phủ lấy cổ nàng, cảm giác lạnh buốt khiến nàng rùng mình.
Thẩm Nam Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt đen thăm thẳm của Lục Văn ngay trước mắt, đáy mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khó hiểu, khiến người ta không khỏi rùng mình, sau đó bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn: “Hãy nhớ, đêm nay có người đột nhập vào phòng, nàng bị đánh ngất xỉu khi đang chống cự, sau đó thì không biết gì nữa.”
“Ý… ý đệ là sao…” Thẩm Nam Chi không dám tin nhìn Lục Văn, tim đập nhanh trong khoảnh khắc này, dường như đã biết Lục Văn muốn làm gì.
Lục Văn cụp mắt, nhìn con d.a.o găm mà Thẩm Nam Chi đang run rẩy gần như không cầm chắc được trên tay, đưa tay lấy nó về phía mình: “Cái này ta sẽ mang đi, ngủ ngon, tẩu tẩu.”
Một tiếng gọi khàn khàn quyến rũ khiến tai Thẩm Nam Chi tê dại, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cổ họng liền truyền đến một cơn đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.