Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 76

Nhưng không một ai nghĩ đến, đêm đó chính Thẩm Nam Chi tự tay ra tay, nàng chính là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Hằng.

Đến lúc này, Thẩm Nam Chi mang theo tro cốt của Lục Hằng đến Nhạn Sơn, những lời đồn đại nàng đã không còn tâm trí để ý đến nữa. Giết c.h.ế.t Lục Hằng, chờ đợi nàng là việc phải giữ tiết cả đời cho người phu quân của mình.

Nàng thường xuyên nhớ đến vẻ mặt hung ác của Từ thị, khi thì nguyền rủa nàng khắc c.h.ế.t Lục Hằng, khi thì điên cuồng nói đã sống sót thì phải giữ tiết cho Lục Hằng cả đời.

Cho dù nàng không bị bắt vào đại lao vì tội g.i.ế.c người, nhưng cái lồng giam Quốc công phủ này dường như cả đời cũng không thể thoát ra được.

So với việc bị Lục Hằng hành hạ triền miên sau này, thì sống cô độc lạnh lẽo trong nhà thờ tổ, giữ linh vị của Lục Hằng rõ ràng tốt hơn nhiều. Nhưng có lẽ lòng người tham lam, hoặc là m.á.u nóng hổi đó đã khiến tâm cảnh của nàng thay đổi.

Nàng không muốn mãi mãi ở trong nhà thờ tổ hoang vu hẻo lánh, giữ một đống linh vị mà nàng căn bản không quan tâm, càng không muốn giữ tiết cho người phu quân mà nàng tự tay g.i.ế.c chết.

Nhưng nàng, phải làm sao mới có thể thay đổi vận mệnh của mình một lần nữa...

Đêm trước Tết Trung Nguyên, Lục Quốc Công mới cùng những người còn lại trong phủ đến nhà thờ tổ ở Nhạn Sơn.

Trước đó, Thẩm Nam Chi đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, mọi người vừa đến, nàng liền làm theo những việc đã chuẩn bị trước đó.

Lục Quốc Công rõ ràng đã già đi rất nhiều, Từ thị cũng tiều tụy, mất đi đứa con trai yêu quý đã giáng cho họ một đòn nặng nề. Nhìn bề ngoài, những ngày này trôi qua, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì.

Thẩm Nam Chi không biết ngày hôm đó Lục Văn đã làm thế nào để tránh khỏi tầm mắt của nhiều binh lính, gây ra náo loạn rồi bình yên rời đi. Từ sau khi Lục Hằng chết, nàng chưa gặp lại hắn lần nào.

Lúc này, Lục Văn đang ở cuối đoàn người, một mình đứng trong bóng tối, trông có vẻ không hòa hợp với mọi người.

Thẩm Nam Chi theo bản năng nhìn về phía đó, nào ngờ lại vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Văn cũng đang nhìn nàng. Hai ánh mắt chạm nhau, khiến lòng Thẩm Nam Chi run lên, vội vàng dời mắt đi.

Nàng không giấu được sự chột dạ.

Giọng nói của Lục Quốc Công kéo Thẩm Nam Chi trở về thực tại: "Nam Chi, lễ tế đã chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Nam Chi gật đầu: "Vâng thưa phụ thân, đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Vừa nói, Thẩm Nam Chi ngẩng mắt nhìn Lục Quốc Công, dường như muốn từ vẻ mặt của ông lúc này để suy đoán xem nếu nàng đề cập đến yêu cầu đó, khả năng được đồng ý là bao nhiêu.

Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng Lục Quốc Công lại nhìn thấy hết, liếc nhìn Thẩm Nam Chi, trầm giọng hỏi: "Có chuyện muốn nói?"

Lý thị với Lục Hưng đã đi về phía sân đã được sắp xếp, Lục Oánh ở phía xa dìu Từ thị, còn có Lục Văn lặng lẽ đứng dưới gốc cây, xung quanh vây quanh không ít hạ nhân, nhất thời khiến Thẩm Nam Chi cảm thấy có chút khó mở lời.

Nàng biết lời này nói ra lúc này thật không thích hợp, nhưng nếu lúc này không nói, đợi đến khi lễ tế kết thúc, mọi người sẽ rời khỏi Nhạn Sơn, nàng sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

Thẩm Nam Chi mấp máy môi, có chút khó khăn cân nhắc trong lòng một hồi, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Không biết sau khi lễ tế kết thúc, con dâu có thể cùng mọi người trở về Trường An không ạ?"

Giọng Thẩm Nam Chi nhỏ đến mức dường như chỉ có Lục Quốc Công đứng trước mặt nàng mới nghe thấy lời này, trong lòng nàng ôm một tia may mắn, mong Lục Quốc Công không giống Từ thị, có thể đồng ý với yêu cầu của nàng.

Từ thị sắp xếp cho nàng ở Nhạn Sơn, đương nhiên là không muốn nhìn thấy nàng nhiều nên mới quyết định như vậy, nếu lời này nói với Từ thị, bà ta nhất định sẽ không đồng ý.

Lời này của Thẩm Nam Chi vừa ra, Lục Quốc Công lại im lặng, ông không trả lời Thẩm Nam Chi ngay lập tức, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ông đặt trên người mình, lạnh lùng và nghiêm nghị.

Càng im lặng lâu, trong lòng Thẩm Nam Chi càng bất an.

Từ thị ở bên cạnh thấy vậy, liền thò đầu nhìn sang, thấy hai người đứng tại chỗ dường như đang nói gì đó, liền tiến lên nói: "Ngày mai công việc bận rộn, còn không đi nghỉ ngơi, đứng đây nói gì vậy?"

Thẩm Nam Chi giật thót mình, theo bản năng ngẩng mắt nhìn Lục Quốc Công, ngay sau đó liền thấy ông lạnh lùng thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: "Chuyện này con nói với phu nhân là được, ta sẽ không hỏi nhiều."

Nói xong, Lục Quốc Công phẩy tay, như thể rất mệt mỏi, không nán lại lâu, đi thẳng vào trong nhà.

Từ thị đã đi đến trước mặt Thẩm Nam Chi, bà ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giọng điệu khó chịu nói: "Lão gia gần đây vì chuyện điều tra vụ án mà mệt mỏi không thôi, hôm nay lại phải lặn lội đường xa cả ngày mới đến Nhạn Sơn, chuyện gì mà phải đi làm phiền ông ấy?"

Đối mặt với Từ thị, Thẩm Nam Chi càng không nói nên lời, rõ ràng là chuyện nói ra sẽ bị từ chối, thậm chí còn bị mắng một trận, nàng chỉ đành cúi đầu mím môi, không có ý định nhắc lại chuyện này nữa.

Cách ngày đó đã được nửa tháng, nhưng Từ thị vừa nhìn thấy Thẩm Nam Chi, liền không thể tránh khỏi nhớ đến cảnh tượng đẫm m.á.u khi xông vào phòng hôm đó.

Bình Luận (0)
Comment