Hai bóng người dưới ánh tà dương kéo dài bóng, có gió thổi qua, dịu dàng và êm đềm, tóc bay phất phơ, Lục Văn không nhịn được đưa tay ra, không muốn để tóc che khuất khuôn mặt dưới ánh mắt của hắn.
Đầu ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua sau tai nàng, Thẩm Nam Chi cứng người, ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm chứa đựng tình cảm khó mà trốn tránh, sâu lắng, phóng túng, không chút che giấu, bộc lộ hoàn toàn tâm tư của hắn.
Thẩm Nam Chi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng chân lại như mọc rễ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, liền không thể động đậy.
Chỉ có thể nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy, trầm giọng nói: "Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng liền ở bên cạnh ta, được không?"
Hắn cả xưng hô tẩu tẩu, cũng không còn.
Cả ngày hôm sau, Thẩm Nam Chi gần như đều ở trong trạng thái hồn bay phách lạc.
Lời nói của Lục Văn hôm qua không ngừng văng vẳng bên tai, cũng không ngừng nói cho nàng một sự thật, Lục Văn thực sự có ý với nàng.
Nhưng Thẩm Nam Chi đương nhiên không thể đáp lại tình cảm của Lục Văn, nàng hơn Lục Văn năm tuổi, bây giờ lại là tẩu tẩu của hắn, cho dù bỏ qua tất cả luân lý đạo đức mà nói, nàng muốn trốn khỏi Lục gia còn không kịp, sao lại muốn gả vào Lục gia với một thân phận khác để đối mặt với những người còn lại của Lục gia.
Có lẽ là Lục Văn còn trẻ chưa từng gặp qua nhiều nữ tử, hoặc là Lục Văn những năm qua ít được người quan tâm, cho nên khi bọn họ vì nhiều chuyện mà trở nên thân thiết thì hắn liền nảy sinh tình cảm hoang đường này.
Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy đợi đến khi thời gian trôi qua, tâm tư này cũng sẽ dần dần tiêu tan, Lục Văn sẽ trưởng thành, tâm tư sẽ chín chắn, đương nhiên sẽ không mãi nhìn nàng, một người nữ nhân bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng, câu nói muốn đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn của Lục Văn, lại khiến Thẩm Nam Chi không thể nào bỏ qua được.
Trong lòng nàng mơ hồ dâng lên một chút bất an, nàng luôn cảm thấy lời này của Lục Văn không chỉ là nói suông, nhưng hắn là một thứ tử, vốn không được coi trọng trong nhà, hắn làm sao có thể đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn được.
Nàng không dám nghĩ sâu hơn, cứ như thể chỉ cần suy nghĩ bắt đầu lệch lạc, trong đầu nàng sẽ nảy ra rất nhiều khả năng vô lý và hoang đường.
Nàng đã chuẩn bị cho đại lễ tế tự từ rất lâu rồi. Vì kiến thức hạn hẹp, nàng đã gặp không ít khó khăn và đi đường vòng, nhưng nàng vẫn dốc hết sức lực, cố gắng hết sức mình để hoàn thiện ngày quan trọng hôm nay.
Chỉ là khi đó, nàng không ngờ rằng khi đến ngày hôm nay, tâm trạng của mình lại thay đổi đến vậy.
Nàng cụp mắt xuống, không nhìn sắc mặt của Lục Quốc Công, Từ thị hay bất kỳ ai khác. Nàng dường như không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về việc chuẩn bị cho đại lễ tế tự hôm nay, cũng không còn ảo tưởng rằng có lẽ vì thế mà mọi người sẽ thay đổi cách nhìn về nàng và có chút khen ngợi.
Những điều này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đại lễ tế tự sắp kết thúc. Vì Lục Hằng đột ngột bị hại, nên cuối cùng phải đặt cả linh vị của hắn lên bàn thờ. Sau này, hắn sẽ yên nghỉ ở đây, cùng với tổ tiên của Lục gia, yên giấc ngàn thu dưới lòng đất.
Bên cạnh vang lên tiếng thút thít khe khẽ của Từ thị và Lục Oánh. Dù đã hơn mười ngày trôi qua, nỗi đau vẫn chưa hoàn toàn tan biến khỏi lòng họ.
Nàng đứng bên cạnh, hơi cụp mi mắt, dường như vẫn đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này nhỏ vài giọt nước mắt để không có cảm giác lạc lỏng hay không.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Đang nghĩ ngợi, Từ thị trước linh vị của Lục Hằng đã không kìm được mà bắt đầu lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào, lúc cao lúc thấp, khiến nàng nghe thấy một tiếng: "Hằng nhi, mẫu thân xin lỗi con, không thể cho con một hôn sự như ý, bây giờ chỉ có thể để con bé ở đây chăm sóc con, mẫu thân..."
Nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy giọng nói của Từ thị chói tai.
Có nên gả vào Lục gia hay không, không ai hỏi ý kiến của nàng. Có nên ở vậy hay không, nàng cũng không có quyền quyết định. Dường như thật sự không ai quan tâm nàng sẽ ra sao, nhưng nếu không quan tâm, tại sao lại không buông tha cho nàng?
[Ta đưa nàng rời khỏi Nhạn Sơn, nàng hãy ở bên ta, được không?]
Giọng nói trầm thấp của Lục Văn đột nhiên vang lên trong đầu. Nàng vô thức ngẩng mắt lên, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Văn đang đứng ở góc phòng. Hắn cụp mắt xuống, dường như đang chìm đắm trong bầu không khí đau buồn cùng mọi người.
Nhưng nàng rõ ràng nhận thấy ánh mắt hắn vô hồn, như đang thả hồn vào hư không, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ bài vị nào trong từ đường, càng không quan tâm đến Lục Hằng đang được người ta đặt lên bàn thờ với đôi mắt đẫm lệ.
Hắn thật sự có thể đưa nàng đi sao?
Tim nàng đập nhanh hơn, ngay cả việc g.i.ế.c người nàng cũng đã làm rồi, tại sao lại phải bị giam cầm ở Nhạn Sơn vì lý do hoang đường như vậy? Nếu có cách nào để thoát khỏi số phận này, tại sao nàng không thể tự mình tranh giành?
Ở bên cạnh... Lục Văn sao...?
Nàng đang suy nghĩ miên man thì bắt gặp ánh mắt của Lục Văn nhìn tới. Nàng bối rối, nhưng thấy hắn nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mờ ám, ánh mắt như đang hỏi nàng: [Nghĩ kỹ chưa, tẩu tẩu?]