Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 84

Tên kia nhìn thấy trang sức dưới chân, khóe miệng lại nhếch lên. Lời cầu xin của nàng càng khiến hắn thêm ngông cuồng. Hắn cúi xuống nhưng không nhặt trang sức, mà túm lấy cổ áo nàng, giật mạnh, kéo nàng đang quỳ dưới đất đứng dậy.

Nàng hét lên kinh hãi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt gần như ngây dại. Cơ thể va vào n.g.ự.c hắn, dạ dày nàng cuộn lên, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng, nàng cố gắng kìm nén, nước mắt trào ra.

Tiếng va chạm bên ngoài khoang thuyền đột nhiên trở nên dữ dội, hình như có tiếng kim loại va vào nhau, tiếng bước chân chạy trên thân thuyền nghe có vẻ bất thường.

Nhưng tên kia nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trở nên mờ ám, cổ họng hắn không ngừng chuyển động, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên ngoài. Hắn dùng tay kia bóp cằm nàng, rõ ràng đã nảy sinh tà ý.

Nàng không biết lúc này mọi người đang nhìn nàng với ánh mắt gì, có lẽ là thương cảm, có lẽ là sợ hãi, hoặc cũng có thể là thờ ơ để tự bảo vệ mình.

Nàng không biết tại sao mình lại nghĩ đến Lục Văn, người đã lặng lẽ che ô cho nàng trong cơn mưa bão, người nhìn nàng với ánh mắt rực cháy, cất giọng trầm khàn nói với nàng: "Chính vì đã từng dầm mưa, càng phải nhớ tự che ô cho mình, phải không?"

Bây giờ không ai có thể cứu nàng, nhưng nàng không muốn cam chịu số phận.

Hành động của tên kia rất rõ ràng, hắn ta thậm chí còn bị sắc đẹp làm mờ mắt, dường như muốn ngay tại đây thưởng thức làn da mịn màng của nàng. Hắn ta không hề đề phòng, không nghĩ rằng người nữ nhân trước mặt có thể phản kháng. Hắn ta nới lỏng tay, bàn tay to lớn vuốt ve lưng nàng, ánh mắt dọc theo cổ áo nhăn nhúm của nàng dần dần di chuyển xuống dưới.

Nàng nghiêm mặt, lần đầu tiên làm chuyện này, đầu óc nàng trống rỗng, gần như hành động theo bản năng. Nhưng lúc này, nàng cảm thấy mình vô cùng tỉnh táo, ánh mắt không còn run rẩy, cơ thể đột nhiên căng thẳng.

Trong chớp mắt, tên kia gần như không nhìn rõ động tác của nàng. Nàng nhanh chóng đưa tay nắm lấy cây trâm cài tóc, không chút do dự đ.â.m mạnh vào mắt trái của hắn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, cùng với tiếng hét kinh hãi của những người xung quanh. Máu b.ắ.n tung tóe, văng lên khắp người nàng.

Tên kia theo bản năng che mắt, cơn đau khiến hắn gần như không đứng thẳng được. Nhưng dù sao cũng không phải vết thương chí mạng, hắn nghiến răng nghiến lợi, đưa tay muốn bóp cổ nàng.

Nàng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, như một con quỷ không chớp mắt, không sợ móng vuốt của hắn, nàng rút cây trâm ra, lại đ.â.m mạnh vào mu bàn tay hắn.

"A!" Lại một tiếng hét thảm thiết nữa. Tên kia không ngờ người nữ nhân yếu đuối này lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không chút do dự, không hề sợ hãi. Nếu trên tay nàng không phải là cây trâm mà là một con dao, có lẽ hắn đã bị đ.â.m xuyên ngực.

Cơn đau dữ dội khiến tên kia ngã xuống. Hắn ta cố gắng vùng vẫy bò dậy, nhưng bị nàng dùng cây trâm ghim chặt bàn tay, như muốn đ.â.m xuyên qua vậy.

Mọi người xung quanh đều c.h.ế.t lặng, không ngờ người nữ nhân vừa rồi còn đang thập tử nhất sinh, đột nhiên lại lật ngược tình thế, hơn nữa dáng vẻ hung dữ này càng khiến người ta kinh ngạc.

Nàng tranh thủ lúc khống chế tên kia, ngẩng đầu nhìn những người xung quanh. Có người ngạc nhiên, có người hoảng loạn, thậm chí có người lộ ra vẻ sợ hãi, như thể tên kia không phải là kẻ ác, mà nàng mới là kẻ g.i.ế.c người.

Nàng nghiến răng, nàng biết lúc này khuôn mặt đầy m.á.u và méo mó của mình đáng sợ đến mức nào, e rằng chỉ có Lục Văn, người đã xông vào phòng nàng đêm đó, mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của nàng mà vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi.

Sợ hãi là lẽ thường tình.

Nhưng nàng không khỏi nghĩ đến ngày hôm đó, khi được Lục Văn cứu trên con đường nhỏ ở ngoại ô, rõ ràng hắn cũng âm trầm đáng sợ như vậy, tại sao nàng lại không hề sợ hãi.

Nàng cụp mắt, không hiểu sao mình lại liên tục nghĩ đến Lục Văn. Hít sâu một hơi, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nhanh chóng ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Mọi người mau chạy đi, tranh thủ lúc bọn chúng chưa quay lại, hãy ra ngoài bằng cửa sau khoang thuyền, trong kho ở phía sau có thể có thuyền cứu sinh!"

Nàng không ngờ cuộc trò chuyện với Lục Văn trong sân nhỏ hôm đó lại có ích vào lúc này.

Lần đó, Lục Văn trộm đồ trên thuyền hoa, sau đó lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Vì tò mò, nàng đã hỏi, Lục Văn nói với nàng rằng hôm đó hắn đã tìm thấy thuyền cứu sinh trong kho ở khoang sau, nhân lúc đêm tối và hỗn loạn để trốn thoát.

Nhưng nàng không biết con thuyền này có thuyền cứu sinh hay không, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.

Mọi người ngẩn ra một lúc, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, dìu nhau đứng dậy, chạy nhanh về phía cửa sau khoang thuyền.

"Ta g.i.ế.c các ngươi…” Tên kia thấy vậy, lập tức vùng vẫy, một tay bị nàng khống chế, hắn ta dùng tay kia định nhặt con d.a.o phay vừa rơi xuống.

Nàng giật mình, vội vàng nhặt những món trang sức rơi vãi trên đất, tùy tiện cầm một cây trâm đ.â.m vào tay kia của hắn.

May mắn thay, tên kia đang bị đau và mất m.á.u nên không còn sức phản kháng, cũng là do hắn ta chủ quan và khinh địch nên nàng mới có thể khống chế được hắn.

Nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, Lan Phương đã khóc đến sưng cả mắt, ông bà lão thì ngơ ngác, không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment