Nàng há hốc mồm kinh hồn bạt vía. Khi Lục Văn quay lại nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng đầy những vết máu, sát ý trong mắt không thể che giấu, lúc này hắn mới thực sự giống như ác quỷ đến từ địa ngục.
Cơ thể nàng run lên, sợ hãi đến mức gần như quên cả thở, phía sau đã không còn đường lui, nàng thậm chí cảm thấy khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm dính đầy m.á.u kia sẽ đ.â.m c.h.ế.t nàng.
Mũi kiếm chạm đất, theo bước chân Lục Văn chậm rãi tiến lại gần, kéo lê trên sàn nhà một vệt m.á.u đỏ tươi, tiếng ken két vang lên, từng tiếng gõ vào lồng n.g.ự.c nàng.
Cho đến khi Lục Văn dừng bước trước mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm vốn đang nhìn xuống nàng, khi hắn quỳ xuống, đã chạm thẳng vào ánh mắt run rẩy của nàng.
Ánh mắt đó đầy áp lực, sâu thẳm u ám như muốn hút người ta vào trong. Nàng không thể nhìn thẳng, cứng cổ quay mặt đi.
Lục Văn đưa bàn tay dính m.á.u lên, ngón tay kẹp lấy cằm nàng, hơi dùng sức, lại quay mặt nàng lại, buộc nàng nhìn hắn, buộc nàng đón nhận ánh mắt cuồn cuộn của hắn.
Lục Văn khẽ mấp máy môi mỏng, nhìn chằm chằm vào nàng, từng chữ thốt ra như muốn nuốt chửng ý chí của nàng: "Tẩu tẩu, đã nói cùng ta về Trường An, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Nàng bất lực lắc đầu, cổ họng khô khốc khó khăn nói: "Không... ta không đồng ý..."
Nàng không hiểu tại sao Lục Văn lại cố chấp với nàng, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không có gì nổi bật, hơn nữa hắn còn gọi nàng là tẩu tẩu, hắn nên biết điều này là không nên.
Chiếc cằm nhỏ nhắn dính máu, bên dưới vết m.á.u là làn da ửng đỏ do bị Lục Văn véo, hắn hơi nới lỏng tay, đầu ngón tay vuốt ve hàm dưới của nàng, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Đừng chạy, dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ tìm được nàng."
Dứt lời, dây thần kinh căng thẳng của nàng như đứt phựt, khoảnh khắc đứt đoạn, đầu nàng đau như búa bổ, mắt tối sầm, cuối cùng mất đi ý thức.
Trong cơn mê man, nàng thấy mình đang ở trong bóng tối, xung quanh như bị thứ gì đó trói buộc, cứng rắn và nóng bỏng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp
Tim đập thình thịch, nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình đang bị cánh tay của một người nam nhân ôm chặt, lưng áp sát vào lồng n.g.ự.c của hắn. Nàng lập tức nghĩ là Lục Hành đến tìm nàng đòi mạng, cả người sợ hãi đến mặt mày tái nhợt.
Vừa định vùng vẫy, lại có bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, xoa mái tóc của nàng, người phía sau áp sát vào tai nàng, giọng trầm thấp an ủi: "Đừng sợ, tẩu tẩu, không sao rồi, hắn sẽ không có cơ hội chạm vào nàng nữa."
Là Lục Văn.
Cơ thể nàng mềm nhũn, tâm trạng cảnh giác vừa rồi lập tức thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo hung dữ của Từ thị: "Ngươi phải giữ tiết cho Hành nhi cả đời, đừng có ý đồ gì!"
Giọng nói đó như vang lên ngay bên cạnh và nàng cảm nhận rất rõ ràng tư thế hiện tại của mình và Lục Văn.
Không! Không được!
Nàng hít sâu một hơi, trước mắt sáng bừng, lúc này mới giật mình nhận ra mình chỉ là nằm mơ.
"Tỉnh rồi, cô nương tỉnh rồi!"
Nàng có chút hoảng hốt, ngẩn người một lúc mới thấy người đứng bên cạnh là Lan Phương mà nàng mới quen biết không lâu. Nàng cử động người, định ngồi dậy, nhưng Lan Phương vội vàng ngăn lại: "Cô nương cứ nằm yên, đừng cử động, cô muốn uống nước hay muốn ăn gì không?"
Nàng bị vẻ mặt vui mừng nhiệt tình của nàng ấy làm cho hơi lúng túng, nàng há miệng, nhất thời không biết trả lời từ đâu, ánh mắt đảo qua xung quanh, lại phát hiện đây là một căn phòng, trước đó nàng không phải là đã lên thuyền du ngoạn đến núi Xuân Chi sao.
Trong nháy mắt, sắc mặt nàng cứng đờ, những chuyện xảy ra sau khi lên thuyền ùa về trong đầu, nàng đang định cẩn thận mở miệng nói gì đó, thì Lan Phương đột nhiên vỗ tay, tự nói: "A! Không đúng, ta phải đi gọi đại phu đến khám cho cô, còn có phu quân của cô nữa, ta phải đi báo cho hắn biết, nếu hắn biết cô tỉnh rồi chắc chắn sẽ yên tâm, cô nương, cô đợi chút nhé, cứ nằm yên đừng động, ta sẽ quay lại ngay!"
Lan Phương nói xong câu này với tốc độ cực nhanh, liền nhanh chóng xoay người đi ra cửa.
Nàng sững sờ, nhìn Lan Phương với vẻ mặt khó tin, nhưng chỉ còn lại một bóng lưng vội vã ra khỏi cửa, căn bản không cho nàng cơ hội hỏi han gì.
Phu quân gì chứ? Nàng lấy đâu ra phu quân? Còn nữa, đây là đâu? Tên ác nhân trên thuyền du ngoạn trước đó đâu rồi, còn những người khác đâu?
Còn cả Lục Văn nữa...
Một loạt câu hỏi ùa vào đầu nàng, những suy nghĩ phức tạp khiến đầu óc nàng vốn còn hơi choáng váng càng thêm mơ hồ.
Chẳng mấy chốc, nàng cảm thấy giường hơi rung lắc, nàng biết cảm giác này, lập tức nhận ra mình vẫn đang ở trên một con thuyền, vậy thì đây là phòng trên thuyền.
Nhưng con thuyền du ngoạn cũ kỹ đó, làm sao có phòng nghỉ rộng rãi ngăn nắp thế này.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân vội vã, nàng nghe tiếng nhìn ra, vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt Lục Văn đang nhìn thẳng vào trong phòng.
Người nàng đột nhiên căng cứng, nhưng chưa kịp tạo tư thế phòng bị, thì theo sau Lục Văn là Lan Phương và mẫu thân nàng ấy, cùng một người nam nhân trung niên có râu bước vào với vẻ mặt vui mừng.
"Ôi chao, cô nương này cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Bà lão được Lan Phương dìu đi phía sau Lục Văn, bước chân cũng hơi vội vàng, vừa vào phòng vừa lẩm bẩm.