Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 9

Vậy thì nàng còn gì không hài lòng, chẳng lẽ cảm thấy gả cho hắn còn bị thiệt thòi sao.

Thẩm Nam Chi không hề chú ý đến sự thay đổi vi diệu trên mặt Lục Hằng, nàng chỉ là sau khi ngẩng mắt nhìn Lục Hằng một cái, liền cúi đầu xuống, nàng khi ở chung với người khác, dường như luôn là tư thế này.

Chỉ là nàng không nhìn thấy sắc mặt của Lục Hằng, nhưng lại có thể cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa trong không khí.

Nàng biết mình không thể thay đổi được gì, cho dù Lục Hằng không muốn cưới nàng, nàng cũng không muốn gả, nhưng bây giờ nàng ngoài việc chấp nhận số phận này, còn có con đường nào khác đâu.

Không còn nữa.

Nuốt xuống nỗi tuyệt vọng trong lòng, Thẩm Nam Chi cam chịu mở miệng nói nhỏ: "Thế tử đã dùng bữa trưa chưa?"

Vẻ mặt khó chịu trên mặt Lục Hằng khựng lại một chút, lại nhớ đến mục đích của mình, liền thuận theo lời nàng đáp: "Chưa, ta đến đây để cùng nàng dùng bữa."

Nghe vậy, Thẩm Nam Chi nhanh chóng gật đầu, khom người rồi đi gọi Xuân Hạ Thu Đông dọn cơm, bóng dáng hơi vội vàng đó, không biết là đang vui mừng vì phu quân đến cùng nàng dùng bữa, hay là đang vội vàng trốn tránh không gian riêng tư của hai người.

Lục Hằng nhìn bóng lưng rời đi đó, đột nhiên lại cảm thấy hẳn là vế trước.

Nếu nói chuyện phá án hắn không giỏi, nhưng về mặt nữ nhân, hắn không quen biết ngàn người, cũng quen biết trăm người, tâm tư của nữ nhân đại khái cũng chỉ có vậy.

Liên tưởng đến những gì mẫu thân nói về tình cảnh của Thẩm Nam Chi ở nhà, hắn liền bác bỏ suy đoán vừa rồi của mình rằng Thẩm Nam Chi không quan tâm đến hắn, chỉ cảm thấy Thẩm Nam Chi dịu dàng ngoan ngoãn đến cực điểm, chỉ có thể nuốt xuống nỗi uất ức trong lòng, đối với chuyện hắn làm ngày hôm qua dám tức giận mà không dám nói.

Điều này lại khiến hắn cảm thấy có chút bất ngờ, cũng có chút vui mừng.

Cưới thê tử đối với hắn mà nói chẳng qua là trong phòng thêm một người nữ nhân, mà người nữ nhân này không những không tệ như hắn tưởng tượng ban đầu, còn không hề ồn ào, chỉ biết nịnh nọt hắn, có nam nhân nào mà không thích nữ nhân ngoan ngoãn chứ, giữ người nữ nhân như vậy ở nhà, hắn không những có thể bớt đi không ít phiền phức, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thú vui chơi bời của hắn.

Đúng là chuyện tốt.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Trong lúc suy nghĩ, Xuân Hạ Thu Đông đã bưng thức ăn ra bày đầy bàn ở gian ngoài.

Lại nhìn Thẩm Nam Chi, Lục Hằng đã thấy thuận mắt hơn rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng dịu đi, hắn ngồi vào bàn trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ôn tồn nói: "Qua đây ngồi đi."

Thẩm Nam Chi gật đầu, sau khi ngồi xuống bên cạnh Lục Hằng liền lại nghe hắn nói: "Ta biết trước đây nàng ở Thẩm gia có lẽ sống không được thoải mái, nhưng nàng yên tâm, nàng đã gả cho ta, sau này chính là thế tử phi của Quốc công phủ rồi, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi nàng."

Lục Hằng rất hài lòng với những lời nói của mình, thậm chí không cần quay đầu lại nhìn phản ứng của Thẩm Nam Chi, mặt mày hớn hở liền động đũa.

Cho nên hắn không hề nhìn thấy Thẩm Nam Chi trong khoảnh khắc hắn nói ra những lời này, lông mày hơi cau lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

Thẩm Nam Chi đáp lại một tiếng gần như không nghe thấy, trong lòng lại không nói nên lời là tư vị gì.

Vậy nên Lục Hằng đây là muốn nàng làm một thế tử phi hữu danh vô thực trong Quốc công phủ này, còn bản thân hắn tiếp tục ăn chơi đàng điếm bên ngoài sao.

Thực ra, điều này đối với Thẩm Nam Chi mà nói đã tốt hơn nhiều so với những ngày ở Thẩm gia, biết đâu nàng có thể mượn danh nghĩa thế tử phi để lén thuê tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ, ở Quốc công phủ đại khái cũng không cần nàng phải làm việc nặng nhọc.

Nhưng sau đó thì sao.

Trơ mắt nhìn phu quân mình ân ái với nữ nhân khác, còn bản thân mình lại như một vật trang trí, như một con rối, mãi mãi mang danh hiệu thế tử phi hữu danh vô thực này, cứ thế mà sống hết cuộc đời sao.

Nàng đối với Lục Hằng không có tình cảm nam nữ, cũng không hy vọng có thể sống hạnh phúc mỹ mãn với hắn.

Điều nàng mong muốn, không phải là điều này, nhưng dường như dù thế nào, nàng cũng không thể có được cuộc sống mà nàng hằng mong ước,

Lục Hằng ăn vài miếng thức ăn lại dần dần nhận ra có gì đó không đúng.

Phản ứng của Thẩm Nam Chi không đạt được hiệu quả như hắn mong đợi, nàng không hề vui mừng vạn phần, cũng không hề mang ơn sâu nặng, chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm sao?

Lục Hằng nghi hoặc quay đầu nhìn Thẩm Nam Chi một cái, vừa nghĩ đến việc Thẩm Nam Chi hoàn toàn không có phản ứng gì trước sự hào phóng của mình, liền cảm thấy khuôn mặt nhạt nhẽo của nàng ta có chút khó ưa.

Hắn hắng giọng, khó chịu nói: "Nếu nàng cảm thấy có gì không ổn, cứ nói ra, đừng có giấu giếm rồi sau lưng lại nói ta bạc đãi nàng."

Thẩm Nam Chi nghe ra giọng điệu chán ghét của Lục Hằng dành cho mình. Có lẽ đây chính là điều mà phụ mẫu đã từng nói, nàng là một cô nương không được ai yêu thích, không được trưởng bối yêu quý, không được người qua đường yêu mến, ngay cả vị phu quân mới gặp nàng chưa được nửa canh giờ cũng đã sinh ra phiền chán.

Bình Luận (0)
Comment