Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 93

Ngay cả tiểu nhị ban nãy còn nhiệt tình như lửa cũng bị vẻ lề mề của Thẩm Nam Chi làm cho mất kiên nhẫn, trong quán còn đang bận rộn, hắn chưa từng thấy ai gọi món mà do dự như đang đưa ra quyết định trọng đại nào đó.

Tiểu nhị dần nhíu mày, vừa định mở miệng nói gì đó, dưới gầm bàn đột nhiên có một bàn tay đưa vào lòng bàn tay hắn vài mảnh bạc vụn, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt dường như bình thản nhưng lại mang theo vài phần cảnh cáo của Lục Văn, khiến hắn lập tức im bặt.

Thẩm Nam Chi đang chăm chú xem thực đơn không hề phát hiện ra cảnh này, cuối cùng cũng nhìn trúng một món, móng tay trắng nõn chỉ vào món đó, theo bản năng nhìn Lục Văn như đang hỏi ý kiến của hắn.

Lục Văn đã thu tay về từ dưới gầm bàn, ánh mắt vừa nhìn tiểu nhị cũng đã hoàn toàn biến mất, trên mặt không hề có chút nào mất kiên nhẫn, khi thấy ánh mắt không chắc chắn của Thẩm Nam Chi, còn rất phối hợp nghiêng người về phía trước nhìn thực đơn trong tay nàng, rồi mới đáp: "Vừa hay, ta cũng thích món này."

Thẩm Nam Chi mím môi, lúc này mới coi như quyết định được một món, nói với tiểu nhị: "Cho một phần món này."

Tiểu nhị vẫn còn nắm chặt mấy mảnh bạc vụn trong lòng bàn tay, ngẩn người nhìn Thẩm Nam Chi đang chăm chú xem thực đơn, và Lục Văn đang mỉm cười nhìn Thẩm Nam Chi.

Không biết vì sao, dường như có chút nghẹn lời.

Tiểu nhị nuốt nước miếng, vội vàng đổi sang vẻ mặt tươi cười đáp: "Vâng ạ, phu nhân cứ từ từ chọn, tiểu nhân ở đây chờ ạ."

Nghe vậy, Thẩm Nam Chi mới thả lỏng hơn một chút, do dự lựa chọn vài món, lại hủy bỏ vài món, vẫn mất một lúc mới quyết định xong.

Khi đưa thực đơn đi, mặt Thẩm Nam Chi hơi nóng, nàng biết dáng vẻ gọi món vừa rồi của mình trông rất lóng ngóng và thận trọng, trong mắt người khác tự nhiên có chút buồn cười, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên nàng có cơ hội như vậy, dù có chút mất mặt, nàng cũng không muốn qua loa lãng phí cơ hội này.

May mà tiểu nhị không có ý kiến gì về sự lề mề của nàng, nghĩ vậy, Thẩm Nam Chi cúi đầu định tìm túi tiền, muốn thanh toán rồi boa thêm cho tiểu nhị một ít.

Vừa cầm lấy một mảnh bạc vụn, Lục Văn đối diện đã nhanh tay lấy bạc ra, không nói không rằng đẩy đến trước mặt tiểu nhị.

Thấy tiểu nhị thuận tay cầm lấy bạc, Thẩm Nam Chi há miệng, vừa định nói gì đó, lại bị ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Văn nhìn đến mức nghẹn họng.

Cho đến khi tiểu nhị cầm bạc vui vẻ xoay người rời đi, Thẩm Nam Chi mới cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Vì là ta đề nghị đến đây, nên bữa này phải do ta mời đệ."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Dù bây giờ Thẩm Nam Chi đã không còn cảm thấy Lục Văn sống nghèo chật vật không có tiền, nhưng hôm nay nơi này là nàng chọn, món cũng là nàng gọi, nàng không muốn có thêm dây dưa gì với Lục Văn, tự nhiên nên thanh toán bữa này.

Nhưng lời này vừa nói ra, lông mày Lục Văn khẽ nhếch lên, không hề kiêng dè nói thẳng: "Mời bằng gì? Mời bằng số bạc nàng trộm từ Lục gia sao?"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Thẩm Nam Chi đã cứng đờ, cho đến khi Lục Văn nói xong, trên mặt nàng đã hiện lên vẻ lúng túng và xấu hổ không biết giấu đi đâu, mặt trắng bệch, ngay cả ánh mắt cũng trở nên bối rối.

Nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lúc này bị Lục Văn nói ra như vậy, nàng liền cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật nực cười.

Nhưng điều càng khiến nàng khó xử hơn là Lục Văn không hề nể nang chỉ ra chuyện này, như thể nàng là một tên trộm bẩn thỉu, hoặc là không biết lượng sức mình muốn giả vờ hào phóng, thực chất ngoài số tiền không sạch sẽ trong túi ra thì chẳng có gì cả.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lòng Thẩm Nam Chi nghĩ rất nhiều, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu.

Nhưng nàng không ngờ, câu tiếp theo Lục Văn lại nói: "Đợi đến ngày nàng thực sự kiếm được một nén bạc của riêng mình, rồi hãy mời ta ăn cũng không muộn."

Cả người Thẩm Nam Chi chấn động, đồng tử co rút liên tục mấy lần, vành tai tê rần, giống như đang nghe nhầm lời nói của Lục Văn giữa sảnh đường ồn ào, nhưng nhịp tim đập liên hồi trong lồng ngực, không ngừng vang vọng lại lời Lục Văn vừa nói trong lòng nàng.

Bạc nàng kiếm được?

Làm sao nàng có thể kiếm được bạc...

Thẩm Nam Chi không khỏi nghĩ đến rất lâu trước đây, khi nàng làm ra đủ loại xà phòng thơm, khi nàng học được món ăn đầu tiên của mình, khi nàng chia sẻ món tráng miệng mới thử nghiệm với người nhà.

Có lẽ nàng đã học được cách kiếm tiền từ rất sớm, đi làm khắp nơi cùng mẫu thân, nàng bỏ ra công sức và thời gian, nhưng lại không nhận được hồi báo, những thứ đó không thuộc về nàng, bởi vì nàng không thể nắm giữ cuộc đời của mình.

Nhưng bây giờ, tại sao Lục Văn lại nói những lời như vậy?

Nàng theo hắn về Trường An, sẽ lại bị giam cầm trong chiếc lồng đó, nàng cũng không thể nắm giữ cuộc đời của mình, càng không thể kiếm được cái gọi là bạc của riêng mình.

Cuối cùng, chủ đề này tan biến trong im lặng.

Cho đến khi từng món ăn được dọn lên bàn, cơn thèm ăn trong bụng Thẩm Nam Chi mới bị khơi dậy, lúc này mới tạm thời gạt bỏ tâm trạng nặng nề trong lòng.

Liếc mắt nhìn Lục Văn vẫn điềm nhiên như không, Thẩm Nam Chi thầm hừ lạnh trong lòng, tức giận nghĩ: Chỉ đệ có tiền, chỉ đệ không dùng tiền của Lục gia! Ăn cho đệ nghèo! Ăn cho đệ phá sản!

Bình Luận (0)
Comment