Tẩu Thác Lộ (Tập 1)

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vui vẻ khi đi, mất hứng mà về, tâm trạng Kiều Khả Nam rất không tốt.

Cảm giác buồn bực kéo dài suốt mấy ngày liền, Lục Hành Chi đúng lúc tiếp nhận một Case nước ngoài, nên đã đi công tác, Kiều Khả Nam ở nhà cũng nắm giữ vài vụ cần xử lý, nên không đi cùng anh, hai người ngầm hiểu, tách nhau ra một thời gian, coi như cho bản thân một cơ hội yên tĩnh suy nghĩ.

Kể từ sau lần đó, họ cần làm nguội cái đầu của mình.

Kiều Khả Nam gặp lại Hoa Cúc Đen trên MSN, thời gian qua nếu không phải vì công việc, thì cũng vì lăn lộn cùng Lục Hành Chi, mình đúng là có sắc quên bạn, avatar phủ bụi lâu ngày, lúc login quả nhiên bị dính một đống câu hỏi cần xác minh.

Hoa Cúc Đen: “Ai, người nào đây, tui còn đang tưởng mình gặp ảo giác.”

Joke Nam: “…. Vậy anh cứ xem em như ảo giác đi.”

Hoa Cúc Đen: “Được, người anh em, hai chúng ta cùng nhau làm một bữa nói chuyện ảo giác nào.”

Thế là hai người hihihaha nhảy vào châm chọc, tám nhảm hết chuyện này đến chuyện khác, rất là vui vẻ. Kiều Khả Nam một bên nói chuyện một bên nhấp hết thông báo đỏ lè của BBS, nhàn cư vi bất thiện vu vơ gõ một hàng chữ trên cửa sổ MSN: “Bạn của em lăn giường cùng một người.”

(BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo)

Hoa Cúc Đen: “Sáng nay anh ăn canh rong biển.”

Joke Nam: “?”

Hoa Cúc Đen: “Cái chuyện cậu kể có hot gì hơn so với chuyện của anh đâu.”

Joke Nam: “…” Anh hai, không phải tui muốn thi kể chuyện giật gân, mà tui đang muốn tìm hội chị em tâm sự a a a a.

Kiều Khả Nam lập tức tập trung lại, dùng một tư thái mạnh mẽ dứt khoát gõ bàn phím, nói: “Nói chung ấy, bạn của em cùng người kia  như vậy như vậy như vậy như vậy, sau đó còn …. theo người ta về nhà nữa.”

Hoa Cúc Đen đối với năng lực kể chuyện kém cỏi của Kiều Khả Nam đã chẳng buồn phát biểu cảm tưởng ── ngày trước kể khổ chuyện Tô Phái đã xài chiêu này, một đống “như vậy như vậy”, có quỷ mới biết cậu muốn nói gì?!

Y gửi qua một icon Onion móc mũiemo , hỏi: “Rồi sao?”

Kiều Khả Nam suy nghĩ một lúc: “Bạn của em xem người nọ là bạn tình, người nọ cũng xem bạn em là tình nhân.” Nói nãy giờ, đây mới là vấn đề làm hắn xoắn xuýt. Mặc kệ có tình cảm hay không, thể xác và tâm hồn không đạt được cân đối, thế nào vẫn thầy buồn khổ. “Bạn em …. có hơi hụt hẫng, tuy rằng bạn tình lăn giường không cần tình cảm, nhưng đến mức một chút cảm tình cũng không có, tự nhiên thấy trống rỗng quá.”

Hoa Cúc Đen: “Không thoải mái thì chia tay đi, bạn giường thôi mà, tìm người khác dễ ợt?”

Joke Nam: “Nhưng bạn em nói bắn pháo với người nọ là thoải mái nhất.” Hắn không có người khác để so sánh, nhưng tìm một người lăn giường sung sướng hơn cả Lục Hành Chi …. Thứ lỗi hắn kiến thức nông cạn, thực sự không tưởng tượng được.

Hoa Cúc Đen nghe xong, bất ngờ hỏi: “Êu, thoải mái thế nào? Có thoải mái hơn Nhà Ma Thuật không?”

…..Hoan hô, anh đóan đúng rồi.

Chỉ là lời này, Kiều Khả Nam còn lâu mới nói.

Hắn không phải cố ý dấu Hoa Cúc Đen, Hoa Cúc Đen tuy bỉ nhất trong các thể loại bỉ, thú vui nhân sinh còn là ngồi lê đôi mách bát quái chuyện thiên hạ, nhưng phàm là chuyện Kiều Khả Nam đã không muốn nói, y cũng sẽ không hỏi, vạch ra giới hạn rõ ràng, đây là phép tôn trọng giữa những người bạn.

Kiều Khả Nam không phủ nhận, thật ra hắn có chút tâm tư muốn giấu diếm người kia.

Có lẽ đó là bản chất, mặc dù bây giờ đã bị ai kia áp quen, nhưng khí khái đàn ông vẫn nguyên vẹn mười mươi.

Hoa Cúc Đen: “Nếu như vậy, thì cứ coi nhau như dụng cụ trợ giúp đi, người kia xem bạn cậu là lỗ phịch, bạn cậu cũng coi hắn như dương v*t giả, đạo cao một thước ma cao một trượng, không phải sao?”

Lời khuyên của Hoa Cúc Đen tuy thô thiển nhưng gãi rất đúng chỗ ngứa. Kiều Khả Nam vừa nhìn, mặt trời chân lí chói qua tim: Thì ra còn có chiêu này a.

Ai cũng không thèm coi ai ra gì.

Hắn thở dài một hơi, có lẽ như vậy rất đúng ý Lục Hành Chi ha?

Ba ngày sau, Lục Hành Chi đi công tác trở về.

Kiều Khả Nam tươi cười: “Luật sư Lục, anh đã về rồi.”

Lục Hành Chi liếc mắt nhòm hắn, không ngờ thái độ Kiều Khả Nam lại biến chuyển tốt thế này: Ít nhất không còn “Ừ”, “Dạ”. “Được”,…. thờ ơ cộc lốc như trước.

Kiều Khả Nam lần lượt báo cáo công việc diễn ra suốt một tuần cho anh, Lục Hành Chi đứng ngồi không yên, ánh mắt dán chặt vào đôi môi không ngừng khép mở, lại chuyển qua khuôn mặt anh tuấn của cậu, tất cả mệt mỏi tích tụ gần một tuần nay, bỗng nhiên vơi đi hết.

Cảm giác này, kể cả sau khi bọn họ tách ra một tuần, vẫn tồn tại như cũ.

Kiều Khả Nam: “Luật sư Lục?”

Lục Hành Chi hạ mi mắt: “Không có gì, tôi đã biết.”

“Ồ.” Kiều Khả Nam gập sổ ghi chép trong tay, đang định quay về chỗ ngồi, thì lại nghe Lục Hành Chi gõ gõ bàn, thình lình lấy ra một món đồ cứ như chuẩn bị sẵn: “Người ta biếu tôi ít trà, nói là trà hoa gì đó, tôi không thích uống, cho cậu.”

Kiều Khả Nam sửng sốt, nhìn nhãn hiệu bên ngoài, không phải đồ quí hiếm, thế là đơn giản tiếp nhận: “He he, cám ơn Lục luật sư.”

Kiều Khả Nam trở về chỗ ngồi, đem hộp trà trong tay nghiên cứu, lập tức dở khóc dở cười. Đây là trà hoa cúc mà….

Cho hắn cái này là có ý gì? Uống đâu bổ đó à?

“Em ra ngoài pha trà.” Dù sao cũng là ý tốt của người ta, Kiều Khả Nam cầm hộp trà ra ngoài.

Sao một lần nước nóng, hương thơm thanh nhã của lá trà liền lan tỏa khắp nơi, Đình Đình ló đầu vào nghe ngóng: “Ui cha ~ thơm quá đi, Luật sư Kiều anh pha gì thế, mua đâu zợ?”

“Trà hoa cúc, quà đi công tác của Lục luật sư.” Hắn bỏ thêm ít mật ong, đưa cho Đình Đình một tách.

“Ừm, ngon thật đấy.” Đình Đình nhấp một ngụm, cầm hộp trà lên nhìn. “Mua ở đâu thế? Đúng lúc nhà em vừa hết trà uống.” Công dụng bổ mắt của trà hoa cúc rất tốt, đối với những người phải ngồi vi tính nhiều như họ, đúng là rất cần.

“Lục luật sư nói ảnh được người ta biếu.” Kiều Khả Nam nhấm nháp, hương trà nồng đậm, uống xong một ngụm, vị ngọt còn vương trên đầu lưỡi, quả là rất ngon.”

Đình Đình: “Êu ~ không phải đâu, em nghĩ là Lục luật sư đặc biệt mua cho anh đấy.”

Kiều Khả Nam: “Gì?”

Đình Đình tươi cười, chỉ vào nhãn giá còn chưa bóc dưới đáy hộp, nói: “Người nào tặng đồ mà còn để lại cái này, ngay cả giá còn chưa xé xuống?”

Kiều Khả Nam: “…” Hắn nhìn bằng chứng bị Đình Đình vô ý vạch trần, biểu hiện trên mặt lập tức trở nên phức tạp.

Nửa chén trà còn lại trong tay vẫn nóng như cũ, có lẽ do con người có thể dẫn nhiệt, hơi nóng một đường thâm nhập vào tận đáy lòng, giống như bắn một phát súng vào mặt hồ đang yên ả. Kiều Khả Nam nghĩ thầm: “Lục Hành Chi, anh đang tính toán gì vậy?”

Anh cứ thả thính lung tung thế, bảo tôi phải đặt ra giới hạn rõ ràng với anh thế nào đây?

Đình Đình: “Hey, luật sư Kiều, anh đỏ mặt kìa!”

Kiều Khả Nam cười ha ha: “Trà nóng quá, máu tuần hoàn tốt.”

Đình Đình không chút nghi ngờ: “Ừm, có lẽ là vậy. Luật sư Kiều, cám ơn tách trà của anh, nhớ thay em hỏi anh Lục mua trà ở đâu nha.”

Đình Đình chắc không ngờ câu nói của mình còn một tầng ý sâu xa khác, Kiều Khả Nam vừa bực mình vừa buồn cười. Em đang xui anh đi kiếm chuyện với Lục đại luật sư hả? Anh đây vẫn còn yêu đời lắm!

Trong phòng giải khát chỉ còn một mình hắn. Kiều Khả Nam nắm chặt chén trà trong tay, siết mạnh, hajzzz, mình cư nhiên nhận quà mua chuộc của anh ta! Chẳng qua chỉ là lon trà … Kiều Khả Nam nâng đáy hộp lên nhìn, thiếu chút nữa phun hết ngụm trà trong miệng: Móa, còn chưa đến 75 ngàn!

(Nguyên văn: 100 đài tệ TWD ~ 73457 VND)

Kiều Khả Nam nghiến răng ken két, khá khen cho anh – Lục Hành Chi, chọn quà thực tế lắm: Thứ nhất, hắn quả thực rất thích uống trà hoa, thứ hai, nếu mua đồ mắc tiền, chắc chắn mình sẽ đáp lễ. Một lon trà chưa đến trăm nghìn, có trả lại cũng không tiếc của, còn nhận luôn cũng chẳng ngại ngùng, còn vừa vặn vuốt lông cho hắn, thực sự là … Thực sự là ….

Ai!

Kiều Khả Nam biết, sau vụ này mình sẽ không thể cứng tiếp (Đừng hiểu lầm, ý hắn không phải nơi nào đó không “cứng” được), hắn uống hết chén trà trong tay, suy nghĩ một lát lại rót thêm một chén không bỏ mật, mang vào phòng làm việc.

Lục Hành Chi nghe tiếng cửa mở ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi vi diệu.

Kiều Khả Nam có thể đoán được suy nghĩ lúc này của anh, liền nói: “Trà ngon lắm, pha cho anh một tách, uống đi.”

“Ừ.” Lục Hành Chi không hảo món này, nhưng nội tâm lên tiếng Kiều Khả Nam đã đưa ra cành ô-liu, còn không chịu bò lên, quá uổng công bao nhiêu năm phấn đấu làm luật sư.

(Nhánh ô liu là một trong những vật tượng trưng của Eirene, nữ thần của hòa bình của đế quốc La Mã, là biểu tượng của hòa bình, sự khôn ngoan, vinh quang, khả năng sinh sản, quyền lực và sự tinh khiết. Trong truyện có nghĩ “Nam bắt đầu tha thứ anh Lục.”)

Một khắc im lặng bắt đầu, mỗi người đều tự thưởng trà, hai người không ai hỏi ai.

Lục Hành Chi: “Trà… ngon.”

“Ừ.” Kiều Khả Nam: “Lần sau tặng quà người khác, anh nhớ xé giá tiền nha.”

Lục Hành Chi: “…”

Kiều Khả Nam trừng mắt nhìn. Uây, không phải trà hoa cúc có công dụng bổ mắt sao? Nhưng tui đang bị hoa mắt này, còn nhìn thấy Lục đại luật sư… đỏ mặt?

Da Lục Hành Chi hơi ngăm, Kiều Khả Nam không dám chắc mình nhìn đúng không, chỉ thấy người kia bỗng ho khan một tiếng, với tay lấy một phần văn kiện nhìn nhìn.

Tui biết rồi, anh đang lúng túng chứ gì.

Làm sao tui biết ấy hả, tai anh ta đỏ tưng bừng rồi kìa!

Kiều Khả Nam giương miệng cười, không biết lúc này mình nên nói gì, tuy rằng hắn có chút mềm lòng, nhưng tiền án nồi lẩu lần trước đã tạo ra quá nhiều vướng mắc. Hắn sờ mũi, trở lại chỗ ngồi, mỗi người vừa tự lo chuyện của mình, vừa vểnh tai nghe ngóng động tĩnh đối phương, lát sau ….

Lách cách. Cách ── cách ── cách ── cánh, cách ── cách, cách, cách ── cách, cách ── cách, cách ── cách ──

Ngón tay Lục Hành Chi lướt trên bàn phím, ban đầu cư tưởng là gõ tùy ý, nhưng nghe kĩ, dường như là đang lặp lại một tiết tấu.

Kiều Khả Nam sửng sốt.

Lục Hành Chi làm lại ba lần, sau đó dừng lại, phòng làm việc lần thứ hai rơi vào cảnh im lặng, nội tâm Kiều Khả Nam gợn sóng, không thể tiếp tục làm ngơ.

Rất nhiều năm sau, mỗi khi hắn nhớ lại ngày hôm nay, không khỏi tự cảm thán: Có lẽ, đây chính là số mệnh.

Hắn không tin duyên số, nhưng ông trời luôn thích nhúng tay vào rất nhiều chuyện, nếu như hôm ấy hắn không thèm để ý đến ẩn ý của Lục Hành Chi, thì bọn họ, có thể sẽ càng ngày càng xa, rồi chia tay.

Chứ không phải đến tận bây giờ, vẫn đang còn lăn qua lăn lại.



Quay về hiện tại, Kiều Khả Nam vừa tức vừa buồn cười: Ngài thể hiện một chút trên mặt cũng khó sao?

Quanh co như thế, ai hiểu?

Lặp đi lặp lại nhiều lần vậy, tui rõ rồi.

Hồi cấp 3 hắn từng tham gia trại Hướng đạo sinh, có nghiên cứu mật mã Morse*. Con trai ấy mà, đụng đến mấy chuyện tình báo gián điệp, thằng nào chả hăng máu hừng hực, thỉnh thoảng hắn vẫn còn lôi ra ôn tập: Tiết tấu Lục Hành Chi gõ, giải ra bảng chữ cái, lần lượt là S-O-R-R-Y.

Sorry ── xin lỗi.

(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa kí tự dùng để truyền các thông tin điện báo trong những năm 1870-1967. Đọc thêm thông tin ở link)

Điều này làm hắn triệt để mềm lòng. Người như Lục Hành Chi, sẽ không xin lỗi hời hợt, hơn nữa lần trước người sai không phải chỉ mình anh. Hôm nay anh hạ mình xuống nước, có lẽ anh ấy nghĩ tại anh ấy mình mới buồn khổ ── nếu như … Nếu như anh thực sự vô tâm, làm sao có thể đem tâm tư vui buồn của hắn, để trong lòng?

Cho nên mới dùng phương pháp vừa lòng vòng vừa hack não này, nói “Xin lỗi”  với hắn.

Kiều Khả Nam có cảm giác như uống một ly nước chanh, vừa ngọt vừa chua, lại có một chút đăng đắng. Ngón trỏ của hắn dừng trên bàn phím, suy nghĩ một hồi, cuối cùng gõ xuống âm tiết.

Cách lách cách. Cách ── cách, cách ──

OK.

Hắn gõ ba lần, cũng không biết Lục Hành Chi có hiểu không.

Lục Hành Chi kinh ngạc nhấc mi, nhìn Kiều Khả Nam thu tay về, không gõ nữa.

Một lúc sau, khóe miệng Lục Hành Chi cong lên, gõ: “Lẩu lần trước ăn rất ngon.”

Kiều Khả Nam: “…”

Kỳ thực Lục Hành Chi chưa bao giờ ăn lẩu tại gia, nếu có chỉ là những lần ra ngoài xã giao, lần nào cũng đắn đo phải bỏ bao nhiêu, cộng thêm việc nhìn người ta lấy đũa của họ khuấy khuấy nồi lẩu, có bao nhiêu khẩu vị cũng mất hết, không thích tí nào.

Lần trước … là mình làm hư.

Có một số việc, hai người bọn họ đều giữ trong lòng, không thể nói ra.

Lục Hành Chi lại gõ: “Tối nay về nhà tôi đi.”

Kiều Khả Nam không đáp lại ngay, qua ngày hôm nay, hắn có cảm giác dường như mình sắp vứt bỏ một thứ gì đó, cúi đầu nói một tiếng: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment