Kiều Khả Nam bị anh dằn vặt cả đêm, cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ, Lục Hành Chi lại trái ngược hoàn toàn, càng lúc càng tỉnh táo.
Anh vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của cậu thanh niên, đêm nay, anh biết mình hơi mất kiểm soát, làm tình quá mức.
Anh ngồi dậy, vẫn ở trần, cầm gói Marlboro trên tủ đầu giường, đi tới ban công.
Anh không sợ lạnh, mà lúc này, anh cần một nơi yên tĩnh một mình hơn.
Hồi tưởng lại, đêm Giáng sinh năm ngoái mình trải qua như thế nào? Ngồi trong PUB, uống một đống rượu không rõ tên, làm tình cùng một người xa lạ qua đường, phát tiết dục vọng, nhưng tâm trí vẫn cứ trống rỗng, sáng sớm hôm sau, lại gặp phải một thằng nhóc ngốc ôm theo đống bánh kẹo nhà mình phân phát cho mọi người, vẻ mặt chìm đắm hạnh phúc, quá ngứa mắt.
Lục Hành Chi không hảo ngọt, say rượu còn miệt mài, tâm trạng của anh cực không tốt, tính cách khó chịu hiếm thấy nổi lên, lạnh lùng nói: “Cậu không còn việc gì khác làm sao?”
Kiều Khả Nam sửng sốt, lúng túng gãi đầu: “Làm phiền anh rồi, Lục luật sư.”
Lục Hành Chi sau đó ngẫm lại, cảm thấy hơi ân hận, dù sao người ta cũng có ý tốt.
Nhưng khuôn mặt anh vẫn khó đăm đăm như cũ, anh không muốn thừa nhận mình đang đố kị cậu ta, anh rời khỏi văn phòng, định rót cho mình một ly trà nóng, giảm bớt đau đầu, tình cờ lại gặp Kiều Khả Nam. Hình như cậu không để bụng chuyện vừa nãy, đi tới: “Lục luật sư, anh say rượu đúng không? Em có ít thuốc giải rượu này, anh ngậm một viên, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Lục Hành Chi nhìn cậu kinh ngạc, thái độ của cậu không phải nịnh bợ lấy lòng, mà lại giống qua đường tiện tay giúp đỡ người khác hơn.
Anh nhận viên thuốc, không thể phủ nhận hành động hôm nay của Kiều Khả Nam, dường như đã chạm vào phần mềm mại nhất trong tim anh, vốn là phần rất cứng rắn, rất lạnh lùng.
Hôm đó ăn kẹo cậu cho, đau đầu thuyên giảm rất nhiều, cảm giác ong ong khó chịu cũng giảm bớt.
Giống như căn nhà nhỏ bé ẩm thấp trong lòng mình, bỗng nhiên thấy được ánh mặt trời, hai mắt bị chói đau đớn, nhưng toàn thân cảm thấy rất ấm áp, không khỏi thốt lên: Trên đời này, không ngờ vẫn còn thứ tốt đẹp thế.
Thậm chí thiếu chút nữa, anh đã thực sự muốn giam cầm nó, giữ làm của riêng.
Trợ lý cũ tạm thời nghỉ việc, thầy Vũ Văn hỏi anh có muốn cất nhắc ai không, hay để ông luân chuyển người phòng khác sang, Lục Hành Chi suy nghĩ một giây liền đáp: “Để Kiều Khả Nam qua giúp em đi.”
Vũ Văn luật sư rất bất ngờ: “Thằng nhóc ấy hả? Nó hơi lơ mơ nhưng làm việc rất chăm chỉ, còn là linh vật mới sở ta, cậu đừng dọa người ta chạy mất.” Có ai không biết Lục Hành Chi ở sở vụ này, chính là vị chủ tử khó hầu hạ nhất?
Tính tình bất thường, vui giận xấu xí, vặn vẹo âm u, mặc dù đã làm thầy của nó bao nhiêu năm, nhưng đối với tính xấu của đứa học trò này, ông Vũ Văn hoàn toàn bất lực.
Cũng may thằng nhóc này bản chất không xấu, không có tâm tư vu lợi, không bị cám dỗ làm trật đường.
Lục Hành Chi cười cười, không nói tiếp.
Trò cưng đã yêu cầu, là thầy đương nhiên vui vẻ đáp ứng. Thế là Kiều Khả Nam dưới tầng tầng ánh mắt xót thương “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy Hàn”* của đồng nghiệp, chuyển đến phòng làm việc của anh.
(Xem lại chú thích chương 3)Hôm sau, Kiều Khả Nam đã đứng trước mặt anh tươi cười: “Lục luật sư, từ nay xin hãy chỉ giáo em.”
Tiếu ý sạch sẽ nhẹ nhàng, làm người ta có cảm giác được uống một ly mật ong, ngọt tận gan.
Khi ấy, Lục Hành Chi còn chưa nảy sinh “ý đồ khác”, anh chỉ đơn giản muốn đem mặt trời nhỏ này để bên người, ở gần cậu, có thể anh sẽ không còn trống trải nữa.
Kiều Khả Nam ngẩn người. “Em thấy Lục luật sư đâu có khó, lúc làm việc rất nghiêm túc, có thể – để mọi người phải cố gắng theo.”
Lục Hành Chi vô tình nghe được, khóe miệng cong cong … một xí. Ngốc, đổi thành người khác, tôi còn lâu mới dễ dàng thế.
Nói chung cả ngày hôm đó, tâm trạng Lục Hành Chi rất tốt.
Rõ ràng đến mức thằng nhóc kia còn ngơ ngác hỏi hắn: “Luật sư Lục, anh vừa trúng Vietlot sao?” Vui gì mà vui rứa.
…
Ngón tay Lục Hành Chi đau rát, nhìn tàn thuốc cháy sắp hết, anh rít một hơi dài, nhả khói rồi dập tắt.
Kể cả hồi ức.
Gió mùa đông buổi đêm lạnh buốt kinh người, anh quay vào nhà, thở ra hơi lạnh, trở về phòng ngủ.
Kiều Khả Nam hẵng còn ngủ say, tứ chi giang rộng, hô hấp nhịp nhàng.
Lục Hành Chi ngắm một hồi, xốc chăn lên, chui người vào.
Chăn nệm rất ấm áp, anh nãy giờ ở ngoài hứng gió, toàn bộ cơ thể lạnh như một khối băng, Kiều Khả Nam run rẩy, cuối cùng bị lạnh tỉnh. “Anh sao … lạnh vậy?”
Lục Hành Chi nhìn bộ dạng đang còn nửa tỉnh nửa mê, hôn nhẹ lên mi mắt cậu, nói: “Ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Ừ.” Kiều Khả Nam mơ màng đáp lại, xoay người vòng tay ôm Lục- lạnh toát ủ vào trong ngực, vỗ vỗ lưng anh. “Ôm một cái, liền không lạnh … ” Nói xong, lại ngủ mất.
Ôm một cái, liền không lạnh.
Nhưng em thì đang bị tôi làm lạnh sun kìa.
Lục Hành Chi tựa vào lồng ngực người kế bên, tham lam hấp thu hơi ấm của cậu. Trong một khoảnh khắc, vành mắt của anh bỗng hơi cay.
Cảm giác đó đến rất bất ngờ, mà đi chẳng báo trước.
Anh nghĩ, sáng mai sau Lễ Giáng Sinh, Kiều Khả Nam liệu có giống năm ngoái, mang theo một đống bánh kẹo phân phát cho đồng nghiệp, vẻ mặt hạnh phúc thưa gửi từng người.
Nhưng mình sẽ không còn chưng cái mặt xấu xí khó tính như trước, tâm trạng cũng không vô vị nhạt nhẽo cực độ nữa.
Mình là kẻ trộm.
Cướp hạnh phúc trên người Kiều Khả Nam, cướp cả ấm áp, nhưng lại không hoàn trả cho cậu đầy đủ.
Lục Hành Chi ôm chặt thắt lưng người kia, khẽ thở dài một tiếng: Chờ hết năm nay được không đây.
Yên bình qua năm nay, anh muốn làm gì liền làm cái đó, bọn họ nên như thế nào thì cứ như vậy. Kiều Khả Nam xứng đáng có đối tượng tốt hơn, một người tốt thực sự.
Mà người kia … không phải anh … Cũng không nên là anh.