Kiều Khả Nam: Củ lạc giòn tan?
Gì mà nhận lỗi … hắn là người sai chắc? Trước khi quy án có cần công bố hình phạt không? Tệ nạn nhục hình bức cung ở Đài Loan phát triển đến trình độ này à? Kiều Khả Nam vốn có áy náy, nhưng bây giờ thì biến thành giận dữ, thích cứng thì cứng, từ nay tôi sẽ là Nam Bàn Thạch!
Một giây sau, hắn lấy điện thoại gọi Lisa: “Gần đây Lục Hành Chi bận rộn lắm sao? À mà, em nhớ đừng để lão biết anh gọi đến.”
Lisa ngẫm nghĩ: “Gần đây hả … Lục luật sư có nhận một án dân sự…”
Án dân sự? Kiều Khả Nam hiếu kì, nhưng bảo mật là nghĩa vụ của luật sư, hắn không hỏi tiếp, vòng vèo: “Thế … anh ta ngủ ở đâu?”
Lisa kinh ngạc: “Không phải Lục Boss vẫn về nhà hả?”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắp cúp máy. Giỏi! Giận dỗi nửa tháng bỏ đi không trở về nhà, anh nghĩ mình bao nhiêu tuổi?! Giờ suy nghĩ lại, nếu không thuê khách sạn thì lão cũng đến cô nhi viện, không có chuyện ngủ bờ ngủ bụi, thế thì mình đếch quan tâm, thích đi đâu đi, đây – không – quản!
Thế là, phu phu hai người nổ súng chiến tranh.
Xưa nay, nếu Kiều Khả Nam muốn giết thời gian sẽ xem TV, chơi game, … nhưng bây giờ, hắn còn tăng thêm thời gian phát sóng của show “Tri âm cùng Kiều luật sư.” Như lúc này, vị thính giả đầu tiên gọi tới, là một chị gái khóc sướt mướt: “Luật sư, chồng của tôi đã lâu không về, tôi nghi ngờ anh ta nuôi vợ bé bên ngoài, bây giờ tôi phải làm thế nào?”
Kiều Khả Nam chấm chấm chấm, cầm bút hí hoáy, hỏi tình hình: “Anh ta rời nhà bao lâu? Cúng bái gì? Chị biết anh ta ngủ ở đâu không? Không biết? Điện thoại thì sao … Uhm, tạm thời đi công tác? Chuyện này có thường xảy ra không? Có đến cơ quan dò hỏi không? Nói chung là, đầu tiên chị cần xác nhận anh ta có đi công tác thật hay không đã …”
Hắn đưa ra phương án, nhưng trong lòng rất muốn hỏi: Chị có tin tưởng chồng mình không?
Giữa người với người, lòng tin có lẽ là yếu tố tiên quyết, rốt cuộc phải đạt đến mức độ nào, mới có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, thành thật với nhau? Hắn cúp máy, cắn cán bút, hạ xuống viết hai chữ “Tình yêu” và “Tin tưởng” nằm cạnh nhau, ở giữa là một mũi tên, vòng thêm một dấu chấm hỏi thật to.
Hắn lật sổ, dừng ở phần “Chí Minh và Xuân Kiều”, vốn là hai người yêu nhau, nhưng vì không có lòng tin, ái tình liền biến mất…
Giống như một đóa hoa bị héo.
Liếc nhìn bình hoa bên cửa sổ, số hoa hồng bên trong đã chết từ lúc nào ── đó là vợ Hứa Thương Khiên mang tới: “Đàn ông mấy người đều đáng phát phiếu xú nam nhân, chẳng biết quan tâm chăm sóc gì hết, thật chịu không nổi mà!”
Kiều Khả Nam thu dọn đứng dậy, thất tịch năm nay, hắn nóng đầu ôm hoa đến tặng Lục Hành Chi, lão cực kì thích thú, chăm hoa chừng mười ngày, đến khi không tươi được nữa còn ép vài cánh hồng vào sách. Đúng, Lục Hành Chi tự tay làm, không cần nghi ngờ, rất kinh khủng.
Kiều Khả Nam nhìn số hoa không ai chăm sóc, chưa được ba ngày đã héo khô, tự dưng nổi máu văn nghệ: Ái tình cũng như đóa hoa, cần tưới tắm, cần trông nom.
Thậm chí còn phải hao tổn tâm tư, cẩn thận giữ gìn.
Hắn thở hắt, chuẩn bị rời đi, không ngờ lại có cuộc gọi nữa, hắn nhấc máy: “Xin chào, đây là văn phòng luật sư Triết Sênh, tôi là Kiều Khả Nam.”
Đầu dây bên kia im lặng, im lặng đến mức Kiều Khả Nam nghĩ mình bị troll, hỏi lại: “Alo, alo?”
Đối phương mở miệng: “Luật sư, tôi có việc cần tư vấn.”
Kiều Khả Nam sững người, rất muốn cười mà phải gìm xuống, ngồi lại trên ghế, cầm bút nói: “Anh nói đi.”
“Nửa tháng rồi tôi không về nhà, tôi … vợ tôi ban đầu còn thăm hỏi vài câu, sau đó chẳng nói năng gì, đôi khi tôi nghĩ cô ấy chẳng còn cần đến tôi.”
Hay thật! Người này vừa đi người khác đã tới: Một bên lo lắng đức lang quân không trở về nhà, một lo lắng vì vợ không thăm hỏi.
Kiều Khả Nam nắm chặt ống nghe: “Điều gì làm anh nghi ngờ không có căn cứ như vậy?”
Đối phương không trả lời. Kiều Khả Nam đổi cách hỏi: “Vậy anh có nghĩ vợ anh yêu anh không?”
“… Có lẽ.”
Có lẽ cái
beep! “Vì sao lại không chắc chắn?”
Đầu dây “Ớ” một tiếng. “Khi bên tôi cô ấy rất im lặng, chỉ lúc nào tôi ép cô ấy mới nói, nhưng khi gặp người đó … thì lại nói rất nhiều.”
Kiều Khả Nam: “Người đó? Họ có quan hệ gì?”
Đối phương: “Bạn bè … chắc thế.”
Vậy vậy cái đầu anh! Kiều Khả Nam: “Anh có biết truyện “Vua Lear” không?”
Bên kia chắc chưa kịp hiểu gì.
Kiều Khả Nam nói: “Đây là một trong những vở bi kịch của William Shakespeare … Nó kể về chuyện vua Lear đã chia giang sơn cho hai trong ba người con gái dựa vào lời khen của họ, ông ta muốn các cô bày tỏ lòng hiếu thảo với mình. Hai công chúa chị giả dối tâng bốc lòng hiếu thảo và tình yêu thương với ông ta, còn cô con gái út ngày thường được cưng chiều nhất chỉ im lặng. Vua Lear rất tức giận, đuổi cô đi mà không cho cái gì ~ bla bla bla, kết quả, người con thương yêu ông ta lại là công chúa út.”
Bên kia hỏi: “Vậy sao cô ta không nói?”
Kiều Khả Nam. “Không nói được. Con người bình thường có ca ngợi không khí, ánh sáng, nước uống không? Nhưng không có những thứ đó, anh sẽ chết. Nhưng mà, có một vấn đề tôi nghĩ mãi không ra.”
Đối phương: “?”
Kiều Khả Nam cắn bút: “Tại sao ông vua đó không tin con mình? Lẽ nào hành động và việc làm của cô út bình thường chưa đủ? Hoặc là … Biểu hiện của cô ta không phải điều vua cha muốn?”
Đầu dây không trả lời, Kiều Khả Nam lại nói: “Vậy thì, đức vua muốn điều gì? Lẽ nào tình yêu phải tâng bốc, ngợi ca mỗi ngày mới khiến ngài an toàn, thỏa mãn?” Hắn bồi thêm một câu: “Ngoại trừ việc tặng hoa.”
Đối phương bật cười, âm thanh trầm lắng xuyên qua điện thoại, làm Kiều Khả Nam tê cóng: “Đến đây.”
Lục Hành Chi: “Đến đây, anh muốn gặp em.”
※
Lúc đi đến địa điểm được cho, Kiều Khả Nam rét lạnh cả người, âm thầm nghĩ: Nếu như đây là cách Lục Hành Chi trả thù, thì chúc mừng, anh đã làm được rồi.
Mẹ nó, khách sạn đắt đỏ nhất Đài Loan! Phòng tổng thống VIP VIP VIP! Ở tròn nửa tháng! Nửa tháng! Tiền thuê phòng một ngày thừa đủ cho hắn ăn hết một năm, Kiều Khả Nam đau tim ân hận sao không đến dỗ lão gia sớm một chút, dỗ về trước xử sau cũng được, còn hơn để lão ăn no rửng mỡ đốt tiền!
Kiều Khả Nam xót đứt ruột gan, phòng Lục Hành Chi ở tầng năm mươi, Kiều Khả Nam đứng trong tháng máy lên kế hoạch lần sau phải lấy cái thẻ đen của Lục Hành Chi, một chiêu bẻ gãy!
Phòng tổng thống ở đây bao trọn một lầu, nhìn bên ngoài đã rất tráng lệ, quả là gu của Lục phú hào. Kiều Khả Nam ấn mật mã, đẩy cửa ── hiện ra trước mắt hắn là một căn phòng xa hoa, tường kính thủy tinh kéo dài tít tắp, bao trọn cảnh đêm ở Đài Loan. Hôm nay trời đẹp, không mây không mưa, có thể ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh và bầu trời đầy sao, người ngồi giữa phòng khoác áo trắng quần âu, thanh thản thường thức…
Mẹ, vẫn còn giả bộ!
Giỏi lắm Lục Đô-rê-mon bửu bối thần kì!
Kiều Khả Nam đóng cửa lại, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, nhìn chai rượu vang ở trên bàn, nổi giận đùng đùng: “Nói, nửa tháng này anh đã đốt bao nhiêu?!”
Lục Hành Chi nhướn mi: “Muốn nghe không?”
Kiều Khả Nam: “…”
Tiền đã đi không thể trở lại, giả ngu không biết cũng là một hạnh phúc.
Thôi thôi thôi, Kiều Khả Nam: “Mấy ngay nay cũng làm sao? Nằm úp sấp tách ra?”
Lục Hành Chi lạnh lùng: “Anh không có hứng thú với em.”
Mẹ, cú này hơi thốn rồi nha, có biết đang đùa không hả? “Em cũng không có hứng! Em chỉ là tin tưởng anh! Hiểu không!”
Lục Hành Chi: “Vì sao?”
Kiều Khả Nam ngớ người: “Vì sao cái gì?”
Lục Hành Chi âm trầm nói: “Tại sao em phải tin tưởng anh? Nếu bây giờ em đẩy cánh cửa kia, sẽ nhìn thấy người đàn ông cùng anh ngủ đêm qua.”
Kiều Khả Nam liếc về phía phòng ngủ … Bên trong đó …
Hắn ớn lạnh, da gà da vịt nổi lên khắp nơi. Quá nhiều thông tin không kịp xử lí biến thành mớ hỗn độn, xoáy tròn xoáy tròn, Tô Phái … cái tên đã lâu không còn nhớ tới. Hắn hít sâu, cố hết thoát khỏi cảm giác ghê tởm như bị ốc sên dính khắp người. Ngày ấy khi đến nhà Lục Hành Chi thu thập đồ đạc, anh đã cùng một người đàn ông khác ôm hôn …
Đã qua rồi.
Kiều Khả Nam tự động viên mình, đầu hắn hơi choáng váng, cái bụng trống rỗng đột ngột co thắt, Kiều Khả Nam che miệng, giữ cổ họng của mình, mồ hồi lạnh ròng ròng túa ra. Cánh cửa kia như một con quái thú, há cái miệng to như bồn máu nuốt chửng hắn, cảnh vật trước mắt kịch liệt lắc lư.
Lục Hành Chi cảm thấy bất thường, chạy lại đỡ, nhưng bị Kiều Khả Nam thô bạo gạt ra.
Hắn đứng dậy, từ từ tiến lại gần cánh cửa.