Tẩu Thác Lộ (Tập 2) - Tuần Trăng Mật

Chương 36

Một tháng sau, chính thức mở phiên tòa.

Trong thời gian chờ đợi, trong đầu Kiều Khả Nam không khỏi lấn cấn việc này, may mà đá Lục Hành Chi đi mới không giận chó đánh mèo. “Lý tưởng cuộc sống”, vì bốn chữ này biết bao người nỗ lực cố gắng, hoặc cẩn thận từng li, hoặc dẫm người khác tiến lên, để đối phương hi sinh.

Trong hôn nhân tất nhiên phải nhường nhịn, nhưng hàng ngàn vụ qua tay hắn, người hi sinh, buông bỏ, nhưng cuối cùng vẫn chịu thiệt đa phần là phía nữ.

Có công bằng không?

Kiều Khả Nam ngồi ở khu dự thính, Lục Hành Chi tranh luận, không đủ chứng cớ hình thành tội thông gian, nửa năm trước người vợ đã nghi chồng mình ngoại tình, thậm chí còn có thể biết sớm hơn. Trải qua nửa năm, vợ chồng hai bên đều ngầm thừa nhận, chẳng qua không chịu nói ra.

Anh xoáy vào yếu điểm, đưa ra tờ trình ghi lại lời đứa trẻ, hồn nhiên khẳng định mẹ bé hơn một năm trước có hỏi về “cái cô đó”. Lục Hành Chi bật đoạn băng ghi hình gần nơi công tác của nữ thẩm phán, quả nhiên xuất hiện hình ảnh của Vương Tinh Bình.

Anh một thân tư thế oai hùng, lưu loát trình bày: “Chứng cứ chúng tôi đưa ra chứng minh rằng, vợ thân chủ của tôi từ một năm trước đã nghi ngờ chồng mình quen người phụ khác. Các vị đưa ra ảnh chụp ở suối nước nóng, đúng là họ từng đến đây, nhưng còn có cả những đồng nghiệp khác, trong một lần cơ quan tổ chức nghỉ phép, nhưng nó không đủ trở thành chứng cứ thông gian. Ảnh chụp nhìn khá thân mật, nhưng đây là khu nước nóng, nam nữ chung một khu, không có nghĩa có hành vi mờ ám, về thư ân hận, là do cô Vương đe dọa sẽ công bố ảnh chụp, ép thân chủ của tôi, người cô Vương đang nghi ngờ phải viết.

Thân chủ của tôi có địa vị nhạy cảm, ảnh chụp nhìn qua lại khá mập mờ, trong quá khứ cô ấy đã từng vướng vào tin đồn thất tiệt, chịu áp lực dư luận dẫn đến trầm cảm, phải nghỉ việc nửa năm điều trị tâm lý, chuyện này rất nhiều người biết. Cô ấy làm việc theo pháp luật, phán quyết công bằng, nhưng bị kẻ xấu bôi nhọ thành quan tòa khủng long, sự cố này, làm cô ấy vẫn còn dư chấn, chỉ mong mọi chuyện kết thúc êm đẹp. Cô Vương lợi dụng điều này gây áp lực cho thân chủ tôi, bắt cô ấy viết thư ân hận, còn phải viết: “Sẽ không bao giờ có bất kì quan hệ nào với chồng của nguyên cáo.” Nói ngắn gọn, ngay bạn bè cũng không thể làm. Dựa vào chấn thương tinh thần của thân chủ tôi, tôi không cho rằng những chứng cứ này đủ sức thuyết phục, chính vì vậy, không thể kết tội thông gian.”



Kiều Khả Nam chỉ ghé qua một lúc. Hôm nay là ngày thường, hắn cũng có phiên tòa, buổi tối còn phải gặp khách hàng.

Lúc đi, hắn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình: Trên tòa án, Lục Hành Chi quả thực làm tốt hơn hắn, hắn không phản bác được, không thể đối mặt với anh. Bọn họ quá khác nhau, suy nghĩ, lý tưởng, tất cả … đều khác biệt. Lục Hành Chi nghiêng về lý, còn hắn nghiêng về tình, hắn không bảo anh sai, nhưng … Mỗi người đều có phương hướng và con đường của riêng mình, mà con đường anh ta chọn, không phải con đường này.

Trải qua việc này, Kiều Khả Nam nghĩ mình đã biết bản thân muốn gì.

Hắn không có tham vọng to lớn, càng không muốn biến thành siêu nhân giải cứu thế giới, nhưng trong năng lực của hắn, hắn muốn giúp người, để lão hữu sở chung, tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng, quan, quả, cô, độc, phế tật giả, giai hữu sở dưỡng, nam hữu phận, nữ hữu quy.

(Dịch: Để người già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được có công ăn việc làm, trẻ em được săn sóc đến trưởng thành, người ta thương kẻ góa, con côi, người già cô độc, người tàn tật được chu cấp, người nam có chức phận, người nữ có chồng con)

“Lễ vận đại đồng” của Khổng Tử chính là ác mộng chúng sanh, năm đó Kiều Khả Nam phải học suốt ba ngày.

(Lễ vận đại đồng: Chương đầu thiên“Lễ vận”, ghi lại cuộc đối thoại của Khổng Tử và Tử Du. Chữ “Đại Đồng” còn được dùng để chỉ một thế giới lý tưởng. Mà “Lễ vận” lại nằm trong “Lễ ký”, nói về thế giới lý tưởng đại đồng của Đức Khổng Tử, sau được các cha mẹ dùng như sách dạy đạo đức cho con mình)

Phiên tòa của hắn xong, bên Lục Hành Chi mới kết thúc, quan tòa thậm chí không cần nghị luận, trực tiếp tuyên án, do không đủ chứng cứ thuyết phục, tội danh không khởi tố, sắc mặt của Vương Tinh Bình và luật sư đều không tốt.

Không hẹn mà gặp ở cửa viện, Trần Dụ vốn đang mặt mày hớn hở, nhìn thấy Kiều Khả Nam, lập tức có điểm xấu hổ.

Kiều Khả Nam nhìn là biết kết quả, chỉ nói: “Chúc mừng.”

Thông gian không thành lập, không có nghĩa vẫn giữ được hôn nhân, hắn nhớ có người từng nói: Điều kinh khủng nhất chính là cơn giận của một người phụ nữ.

Một người phụ nữ phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì … Ừm, chúng ta cứ chờ xem.



Lục Hành Chi ngủ ở cơ quan tròn một tháng.

Việc này không có gì lạ, thời gian anh nhận án thức đêm là chuyện thường, mấy ngày chủ nhật cũng không trở về nhà, nhưng … Lisa đứng trong toilet thở dài: “Tâm trạng Lục luật sư rất xấu, lần này Kiều luật sư đến một tiếng thăm hỏi cũng không có.”

Đình Đình: “Biết làm sao được, có thể hiểu mà.”

Ngành này cạnh tranh rất kịch liệt, hàng năm sinh viên tốt nghiệp nhiều không đếm xuể, nhưng có thể gây dựng được danh tiếng, tự sức hành nghề thì chỉ là số ít, Lục Hành Chi bận rộn quanh năm, case không đếm xuể, còn cướp của vợ, ai rơi vào tình cảnh này chẳng điên, nếu là kẻ khác thì coi như xui, nhưng kẻ cướp lại là người ngủ chung giường với mình, đổi là cô thì đã ba máu sáu cơn hỏi thăm tổ tông ông bà nhà đó rồi.

“Lần này Lục luật sư thật quá đáng.”

Văn phòng luật sư Vũ Văn và văn phòng của Lục Hành Chi nằm kề nhau, WC nam ở trên, nữ ở dưới, Lisa là một trợ lý có chừng mực, những chuyện không nên nói cô tuyệt đối không nói, nhưng “bề trên” đã có ý …tuy chỉ là ám chỉ, nhưng cô vẫn hiểu, đó là lí do cô được trọng dụng đến nay.

Lisa: “Thực ra bên trong còn có nguyên nhân.”

Đình Đình hóng hớt: “Cái gì?”

Đình Đình biết cả văn phòng sẽ biết, cả văn phòng biết Kiều luật sư sẽ biết, đây là một hằng đẳng thức.

Lisa: “Lần trước Lục luật sư nhờ tôi điều tra chuyện của Kiều luật sư trước khi tốt nghiệp, lấy được sổ lưu niệm … Ổng liếc mắt cũng nhận ra, đối tượng Kiều luật sư từng thương thầm trộm nhớ.” Mặt ổng lúc đó á … Nghiến răng nghiến lợi cũng không đủ hình dung.

“…” Kĩ năng này … có tồn tại hả. “Sau đó thì sao?”

“Tất nhiên là khó chịu. Tuy mọi chuyện đã qua, nhưng vợ vì mối tình đầu cả ngày trăn trở, nửa đêm rút gân … Cô cũng biết mà, người Lục luật sư 99% được cấu tạo từ giấm.” Câu này là của Lisa, đi bơm vá mà, thỉnh thoảng cũng phải chêm vào câu thật lòng, mới không nghẹn chết.

Đình Đình thở dài: “Joke thật xui xẻo.”

Lisa gật gù: “…Đúng vậy.”

Nhưng khi việc này đến tai Kiều Khả Nam, hắn lại khoát khoát tay, nói: “Các cô quá ngây thơ rồi.”

Đình Đình chấm hỏi: “Là sao?”

Kiều Khả Nam không nói. Lục Hành Chi ghen … Không, bản thân anh đã là giấm, nhưng không đến mức đi ghen với tên crush hắn chưa bao giờ tỏ tình. Anh cũng như An Cúc Nhạc, là người hắn để trong lòng, là nhân vật ở trong mấy câu kiểu: “Nếu mẹ anh và em cùng rơi xuống nước, anh sẽ chọn ai?”

Ghen cũng phải chọn đối thủ, Lục Hành Chi còn lâu mới hạ giá.

Thế vì sao còn cướp case của hắn? Rảnh quá không có chuyện làm? Hay muốn thay vợ phân ưu? Dẹp đi, Lục Hành Chi hẳn biết hắn giận, chỉ có điều không đánh giá đúng cơn giận của hắn, một tháng bị đuổi khỏi nhà, ngay cả Line cũng chặn, điện thoại thì vào sổ đen.

Cho nên mới bị ép đến bước này ── nhờ người truyền tin, đến cả chuyện hắn nửa đêm rút gân cũng dám lộ ra.

Nhưng mà hội bà tám văn phòng phân tích cũng có phần đúng: Toàn bộ chuyện này là do tâm lý vặn vẹo của Lục Hành Chi mà ra.

Anh nói Kiều Khả Nam làm không tốt, đúng. Nhưng vấn đề là, Lục Hành Chi vốn chẳng hy vọng hắn làm làm tốt, không giống ngày xưa, một câu chỉ điểm cũng không có.

Kiều Khả Nam vốn không suy đoán đến đây, nhưng khi Đình Đình nói, hắn liền cẩn thận suy nghĩ: Lục Hành Chi tên kia, có thể tiết lộ tâm tư của mình cho người khác sao?

Khẳng định là 3 phần thật 7 phần giả, gói thành viên đạn bọc đường.

Làm luật sư đã nhiều năm, trải qua bao nhiêu vụ tranh chấp dai dẳng, mặc dù mệt chết, so với đại án, hắn quả thực thiên vị, nhưng dù kết quả có thế nào, ít nhất cũng không làm hại xã hội.

Ngày đó, mới thi đậu bằng luật sư, Lục Hành Chi đột nhiên hỏi: “Cậu muốn trở thành một luật sư như thế nào?”

Kiều Khả Nam gãi gãi đầu: “Không làm trái đạo đức xã hội … Bảo em biện hộ cho tội phạm hiếp dâm, em không làm được.”

Lục Hành Chi xùy một cái: “Ngây thơ”. Nếu nhận án theo cảm tính như thế, không sớm thì muộn cũng chết đói.

Kiều Khả Nam nghe xong, con trâu bướng bỉnh nhảy ra: “Ngây thơ thì sao? Ngây thơ có gì không tốt? Mỗi người có quyền được biện hộ, nhưng chúng ta không làm trái lương tâm, không tiếp tay cho những kẻ lợi dụng quyền đó. Pháp luật bây giờ bảo hộ cả kẻ xấu, đương nhiên tội phạm hiếp dâm không phải kẻ nào cũng đáng xấu … Mà có thể vì lí do gì đó mới làm sai.”

Điều 8 trong lời tuyên thệ luật sư: Tôi xin thề tuân thủ pháp luật, luôn áp dụng pháp luật phù hợp với đạo đức xã hội khi hành nghề.

Hắn vừa kết thúc kì tập huấn, vẫn còn nhớ kĩ, nhiệt huyết bừng bừng.

Lục Hành Chi lạnh nhạt nhìn hắn.

Kiều Khả Nam nói xong, nhớ đến án hiếp dâm trong tay anh, mới nói: “Nhưng mà, ít nhất cũng có người giúp bọn họ.”

Lục Hành Chi hừ lạnh.

Kiều Khả Nam bất đắc dĩ thở dài: “Thực ra em không hợp làm luật sư.”

Hùng hổ nói xong kết luận mình không hợp làm luật sư … Lục Hành Chi thật muốn cốc đầu hắn: “Vậy giờ cậu có thể lăn.”

Lão gia giận dữ, Kiều Khả Nam ha ha cười: “Sau này có thể sửa dần dần, giống như quen bạn gái thôi, trước đây lúc điền nguyện vọng, tự dưng em bị ấm đầu, không biết có phải ba già hiển linh không.”

Nói xong, hắn chắp tay, nói: “Nói chung từ nay em sẽ nỗ lực hết sức, trở thành luật sư đúng với lời thề của mình. Lục luật sư, sau này nhờ anh chỉ giáo.”



Chuyện cũ trăm năm, hắn suýt đã quên, không ngở Lục Hành Chi còn nhớ.

Dùng cách này bảo vệ hắn, tất cả người trong cuộc đều có lợi, hắn sẽ không biết, hoặc hắn không nghĩ ra càng tốt. Nếu đơn giản nhờ anh ngay từ đâu, có lẽ hắn sẽ tự dằn vặt … Lần đầu tiên, sau đó lần thứ hai, thứ ba … cuối cùng thành chết lặng, không còn ngây thơ.

Dụng tâm lương khổ, dùng cách của mình, giữ cho hắn mười năm thiên chân vô tà.

Không xinh đẹp, không sạch sẽ, không chính nghĩa, tất cả anh sẽ dẹp hết, để Kiều Khả Nam chỉ nhận việc hắn muốn làm ── dẫn hắn đi đến tận giờ, Kiều Khả Nam nhìn cuốn sổ trên bàn, lắc đầu cười khổ, muốn giận cũng không biết giận thế nào, Lục Hành Chi, anh nghĩ mình đang chơi Prince Maker hả????? Được rồi, hắn không đẹp, cũng không phải mỹ thiếu niên…

(Prince Maker: Một dạng game mô phỏng, nhiệm vụ của người chơi là sẽ nuôi đứa con trai của mình thành chàng trai hoàn hảo nhất)

Chỉ có người yêu hắn mới khùng như vậy.

Hắn bỗng nhiên không muốn để ý gì nữa, chỉ muốn gặp mặt vợ mình.

Một tháng chia xa, bảo không nhớ thì là nói dối.

Kiều Khả Nam tắt máy, chuẩn bị ra về, Lâm Triết Sênh kỳ lạ hỏi: “Lạ ghê, hôm nay Kiều luật sư đóng cửa không tiếp khách sao?”

Anh chưa nói hết, điện thoại đã vang lên, Lâm Triết Sênh trêu tức nhìn hắn, Kiều Khả Nam: “Ừ, hôm nay đóng cửa.”

Nói xong, hắn nhất nút nghe, tiêu sái rời đi.

_Hoàn_

Lễ vận đại đồng (禮運大同篇)

Bản gốc: 大道之行也,天下為公,選賢與能,講信修睦,故人不獨親其親,不 獨子其子,使老有所終,壯有所用,幼有所長,鰥寡孤獨廢疾者皆有所 養;男有分,女有歸,貨 惡其棄於地也不必藏於己,力惡其不出於身也 不必為己,是故謀閉而不興,盜竊亂賊而不作,故外戶而不閉,是謂大 同。

Phiên âm Hán Việt: Đại đạo chi hành dã thiên hạ vi công, tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục, cố nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão hữu sở chung, tráng hữu sở dụng, ấu hữu sở trưởng, quan quả cô độc phế tật giả giai hữu sở dưỡng. Nam hữu phận, nữ hữu quy, hóa ác kỳ khí ư địa dã bất tất vị kỷ, Lực ác kỳ bất xuất ư thân dã bất tất vị kỷ. Thị cố mưu bế nhi bất hưng, đạo thiết loạn tặc nhi bất tác, cố ngoại hộ nhi bất bế, thị vị đại đồng.

Dịch nghĩa: Ở thời Đại Đạo thực hành thì thiên hạ là của chung, người ta chọn kẻ hiền có tài năng, giảng điều xác thực, thực hiện trên thuận dưới hòa. Cho nên, người ta không chỉ thương kính riêng cha mẹ mình, không riêng yêu con mình. Để người già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được có công ăn việc làm, trẻ em được săn sóc đến trưởng thành, người ta thương kẻ góa, con côi, người già cô độc, người tàn tật được chu cấp, người nam có chức phận, người nữ có chồng con. Tài vật dư thừa nhưng không hoang phí mà vứt bừa bãi, và cũng không nhặt lấy làm của riêng. Ghét sự không dùng sức ra làm việc nhưng cũng không chủ ý lo riêng cho mình. Vì vậy mà cơ mưu phải bế tắc, kẻ trộm cắp, người làm loạn làm giặc không nổi lên, cho nên cửa ngõ không cần đóng. Đó gọi là thời Đại Đồng.
Bình Luận (0)
Comment