Thông dịch viên tòa án thông báo mở phiên tòa, song phương mỗi người ngồi vào vị trí, trong pháp viện không nhiều người dự thính, có phần hơi trống trải.
Bao nhiêu ân ân oán oán, yêu hận tình thù, sau một tiếng chèng bắt đầu kêu khóc.
Án dân sự không giống hình sự, tôi tôi anh anh châm chích nhau, bằng chứng then chốt xuất hiện.
Thực tế, nó rất nhàm chán, thậm chí còn phiền, bởi vì nó phóng đại một phần khó chịu trong nhân cách con người, bạch nguyệt quang thành cơm cháy đen, chu sa chí thành “dâu” dì phát.
(Dâu: k*nh ng**et)Tỷ như lúc này, người chồng lên án kịch liệt: “Mười năm nay, cuộc sống của tôi với cô ta, chính là một hành vi ngược đãi tinh thần!”
Đức ông chồng bắt đầu liệt kê bằng chứng vợ mình ngang ngược tàn nhẫn: Bà ta yêu tiền thế nào, than phiền xuất thân hắn không tốt ra sao, công việc thì không sáng lạn, bla bla … Cuối cùng chốt: “Cô ta chê thu nhập của tôi thấp, không muốn sinh con, nói là không nuôi nổi.”
Kiều Khả Nam liếc nhìn đương sự, thầm thì: “Thật hả?
Xuân Kiều: “Có lẽ … Tôi không biết anh ta nghĩ như vậy.”
Kiều Khả Nam thở dài, đứng trên lập trường của một người đàn ông, Chí Minh huynh có thể được thương cảm, luôn thua một bậc so với vợ mình, chưa bao giờ tự tin ngẩng đầu ── cho tới hôm nay, ly hôn thành gươm báu thắng lợi của anh ta.
Như một dũng sĩ, vung kiếm chém gai, coi vợ mình thành mụ phù thủy đáng bị tiêu diệt.
Sau rồi, quăng cho luật sư, nói tới nói lui, đóng đinh trăm ngàn, hết lòng quan tâm giúp đỡ, thanh toán xong, cả làng giải tán, về nhà tắm rửa đi ngủ đi.
Đến Kiều Khả Nam tham luận, Xuân Kiều toàn quyền ủy thác, hắn lên tiếng: “Anh nói các vấn đề của vợ mình, nhưng mười năm trước khi hai người quen nhau, đã như vậy. Chị ấy là kế toán, số má chi li, muốn anh đưa tiền về nhà, nhưng không dùng cho mình, một trăm ngàn anh đưa ra hôm nay cũng là tiền chị ấy đốc thúc anh tiết kiệm. Chị ấy không muốn anh hút thuốc, là bởi vì phổi chị ấy yếu, đúng, bản thân anh cũng quá kì lạ … Đã qua được mười năm, vì sao đột nhiên khó tha thứ, đệ đơn ly hôn? Tôi cho rằng, trong chuyện này còn nguyên nhân khác.”
Hắn dùng chiêu hỏi ý kiến khán giả trường quay, khiến tòa án bất ngờ sôi nổi, hỏi Chí Minh: “E hèm, có đúng có nguyên nhân khác không?”
Kiều Khả Nam’OS thầm nghĩ: Tỷ như ngoại tình hoặc … liệt dương.
Chí Minh ngẩn người, cãi lại: “Làm gì có chuyện đó!”
Tiếp theo, là một chuỗi lầm rầm bàn luận.
Kiều Khả Nam có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống: “Cuộc sống hôn nhân vốn là của hai người, đã là người không ai hoàn hảo, muốn po … À không, quý ngài đây xin hỏi, trong mười năm này, anh không có bất kì lỗi lầm nào sao? Tôi chắc chắn có. Nhưng mà vợ anh, cũng là thân chủ của tôi, ngay từ đầu chị ấy chưa hề than phiền một câu về anh.”
Hắn hỏi: “Vì sao?”
Không chỉ hỏi đối phương, mà còn hỏi mọi người.
Không ai trả lời, hắn nói tiếp: “Đây là tòa án, tôi không muốn nói chuyện ngoài pháp luật, nhưng về tình về lý, chữ tình đứng trước, quý ngài đây, từ khi anh đơn phương đệ án, hình như anh đã quên hai người là vợ chồng.”
“Vợ chồng là gì? Vì sao luật pháp phải ban hành luật riêng đảm bảo quan hệ hai người? Bởi vì hai người là một nhà, là tế bào cấu thành xã hội. Người ta nói việc xấu trong nhà đừng mang ra ngoài, chính là nói mỗi gia đình, dù có ân oán thế nào, cũng đừng ra ngõ thuyết tam đạo tứ. Từ khi án này mở, anh luôn gọi vợ mình là “cô ta cô ta”, thậm chí còn công khai chỉ trích vợ anh, chị ấy bên anh mười năm, anh có chắc đã đối xử với chị ấy như người nhà, mười năm thanh xuân nước chảy mây trôi … Được, chúng ta tiếp tục tính toán sổ sách.”
Kiều Khả Nam lấy máy tính, trực tiếp bấm: “Quan tòa, số tiền phụng dưỡng đương sự của tôi nói hoàn toàn có chứng cớ. Cuộc hôn nhân này kéo dài ba nghìn tám tăm tám mươi hai ngày ba tiếng đồng hồ, bằng chín mươi ngàn một trăm bảy mươi mốt giờ. Chị ấy đảm nhiệm chức “vợ”, theo luật lao động, mức lương tối thiểu là mười lăm nguyên Tân Đài Tệ, tổng cộng là một nghìn không trăm bảy mươi mốt vạn bốn nghìn sáu trăm sáu lăm nguyên, trừ đi phần chị ấy, chỉ yêu cầu hơn bốn trăm vạn, hoàn toàn hợp lý.”
Nói xong, hắn liếc về phía đương sự xin ý kiến. Chị gái mặt không cảm xúc gật đầu, Kiều Khả Nam lại nói: “Cuộc hòa giải thất bại, bởi vì nhà trai lấy lí do “Nếu đã là vợ, phải thực hiện nghĩa vụ một người vợ”, còn thực hiện hành vi cưỡng bức với thân chủ của tôi.”
Luật sư đối phương thay đổi sắc mặt, không dám tin nhìn ông chồng, xem ra là không biết vụ này.
Phía bên kia lúng túng đáp: “Đó chỉ là … do tôi uống say …” Lại quát: “Chứng cớ đâu? Cậu không có chứng cớ!”
Kiều Khả Nam cười nhạt, rút một tờ biên lai từ tập tư liệu. “Đây là giấy chứng nhận thương tích, ngoài ra, thân chủ của tôi mang thai, bốn tuần, đương nhiên anh có thể nghi ngờ bào thai này không phải của anh, chờ sau mười lăm tuần, chúng ta sẽ xét nghiệm ADN, đến lúc đó số tiền bồi thường không chỉ có vậy đâu.” Hắn chêm thêm một câu: “Dù sao, cũng thêm một người.”
Sắc mặt Chí Minh cực kỳ kinh tủng, sấm sét giữa trời quang, toàn bộ tan vỡ, sau một lát, hắn hồi phục tinh thần nói: “Không! Tôi không ly hôn!”
Lúc này, người vợ im lặng từ đầu đến cuối mới mở miệng: “Tôi đồng ý ly hôn.”
Một hòn đá tạo thành ngàn ngợn sóng, lập trường thoắt cái xoay chuyển, mọi người đều sững sờ, cô nói: “Quan tòa, tôi yêu cầu thay đổi số tiền phụng dưỡng.”
Quan tòa thấy vở tuồng này ngày càng đặc sắc: “Ồ, chị muốn sửa lại bao nhiêu?”
Xuân Kiều: “Hai hào.”
“Gì????”
Mọi người hiện đầy dấu chấm hỏi, bao gồm Kiều Khả Nam. Xuân Kiều nhìn Chí Minh nói: “Tôi trước sau không hiểu tại sao anh nhất quyết đòi ly hôn với tôi, bây giờ thì đã rõ, anh xem trộm kiểm tra sức khỏe của tôi, nghĩ tôi vô sinh đúng không?”
Ai dà, mảnh ghép cuối được ghép lại rồi.
Khiếm khuyết, nợ ông ta, vấn đề lớn … Thì ra là chuyện này.
Trừ phi trước khi kết hôn người vợ cố ý giấu diếm, bằng không vô sinh rất khó trở thành lý do ly hôn, chín thành bại tố. Thảo nào nhà trai không đề cập tới, toàn xả một đống chuyện ngũ tứ tam.
Nhà trai xấu hổ không nói lời nào, ánh mắt Xuân Kiều rất đau khổ: “Đó là em tôi … Cô ấy không dám cho chồng mình biết, trước tiên cất ở chỗ tôi, anh chỉ nhìn qua, bởi vì ngay ngày hôm sau tôi đã đem nó về nhà ông bà, thì ra chân tướng là vậy. Mười năm nay đúng là một trò cười, tôi sẽ xóa bỏ nó, ngoại trừ hai hào anh nợ tôi lúc trước.”
Cô lấy ra một tờ hóa đơn cũ nát: “Tổng cộng một trăm lẻ năm khối, đây là số tiền lần đầu tiên gặp nhau, anh mời tôi uống cà phê, thiếu hai hào, anh trả khoản nợ này, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, còn đứa bé … ha ha, coi chừng nó không phải của anh.”
“Không! Là của tôi!” Nhà trai kêu lên, nhìn về phía quan tòa, còn thiếu điều xông lên: “Tôi không ly hôn! Tôi không ly hôn!”
Bảo an tiến lên túm chặt gã, ngay cả quan tòa bình thường không ra hỉ giận hôm nay ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần kinh bỉ nhà trai, đồng tình nhà gái. Họ nhìn Xuân Kiều hỏi: “Cô quyết định chưa? Nếu không phiên tòa này bãi bỏ, mọi người bình tĩnh ngồi xuống, cô cũng hãy suy nghĩ thật kĩ về đứa trẻ…”
Nhà gái lắc đầu: “Không cần, nếu chỉ vì có con, anh ta mới bằng lòng thừa nhận tôi là vợ, chi bằng bỏ đi.”
“Không cần” mà cô nói, không biết là cuộc hôn nhân này, hay là đứa trẻ.
Hay là hai người họ.
Ông chồng kêu khóc: “Đó là con tôi! Cô dám bỏ nó, tôi kiện cô mưu sát …”
Quan tòa đập búa: “Yên lặng! Yên lặng!”
Nước mắt ẩn nhẫn của Xuân Kiều rốt cuộc sụp đổ, chào đón một tân sinh mạng phải ngập tràn hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại tàn khốc viết rõ góc tối trong mười năm hôn nhân của chị ── mẹ chồng xa gần ám chỉ, Chí Minh thúc giục sinh con … Sau cùng, trong nháy mắt chị lại thay đổi thái độ. Chị nói: “Tôi từ bỏ, tôi từ bỏ toàn bộ, trả tôi hai hào, tôi mong muốn quay về lúc đó … Tất cả, kết thúc.”
Kết thúc cuộc sống của chị, trong thời khắc tươi đẹp nhất kia.
Một cậu trai ngượng ngùng, run rẩy dồn hết dũng khí mời khoa khôi ngành kế toán, nhờ người đưa thiếp, bên trên viết. A: Tôi có thể có vinh hạnh mời bạn đi uống cà phê không? B: Không muốn? Đừng vậy mà, chúng ta nói chuyện thôi, hãy cho tôi một cơ hội. C: Tan học, tôi ở quán Starbucks chờ bạn. D: Không gặp, không về.
Hồi đó, Starbucks là đồ mắc, một học sinh nghèo làm gì có đủ tiền? Một trăm lẻ năm khối, hắn thiếu hai hào, lục hết túi này đến túi khác, tìm không được tiền, mặt đỏ rần. Cô chả tỏ vẻ gì, im lặng bù thêm, Chí Minh cực kì hào hứng hỏi: “Uống ngon không?”
“…Ngon.”
Chí Minh rất vui vẻ: “Vậy là tốt rồi.”
Công bằng mà nói, hắn không xuất sắc, là người kém nhất trong số những người theo đuổi chị, nhưng cũng là người duy nhất vì chị nỗ lực.
Đó là lí do, chị lựa chọn hắn.
Lúc đồng ý lời cầu hôn, hắn rơi lệ, không tin là thật: “Nhất định anh đã dùng hết vận may cả đời …”
Xuân Kiều đã từng nghĩ mình thật hạnh phúc, không ngờ hôm nay lại chệch đường, chị không chịu đựng nổi, đỡ bàn, khóc nấc từng tiếng.
Khóc cho mười năm lãng trôi.
Kiều Khả Nam ở bên, thở dài.
── chúng ta không chảy máu, nhưng đều đã hi sinh.