Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 169

Cố gắng mở đôi mắt khô khốc, Harry từ giấc ngủ sâu tỉnh lại. Cậu đang ở dưới đáy nước, tầm mắt đều là nước xanh mênh mông, mặt nước trên đầu tối đen như đêm. Cậu bị trói trên tượng đá thật lớn, tượng đá có một cái đuôi cá nhếch lên, chắc hẳn đây là tượng người cá cậu từng thấy trước kia. Loáng thoáng, Harry còn có thể nghe những người cá xinh đẹp đang hát: “Ngươi chỉ có một giờ……”

Dây thừng tương đối chặt, Harry chỉ có thể vặn vẹo đầu. Cậu thấy Rose và Lily bị trói cách cậu không xa, các cô ngủ say, mái tóc dài bồng bềnh trong nước. Sáng sớm, giáo sư McGonagall đến, dẫn ba người trở về văn phòng của Dumbledore, tầm hơn 8 giờ, giáo sư McGonagall đưa cho bọn họ một chén rượu, uống xong không lâu Harry liền ngủ. Harry không biết hiện tại là lúc nào, cũng không thể biết cậu đã ngủ bao lâu. Nếu có thể, cậu rất muốn biết trong rượu giáo sư McGonagall đưa cho cậu có bỏ ma dược gì, lại có thể giúp người ta hô hấp dưới nước mà không cần cỏ mang cá? Với thân thể đã trải qua vô số lần huấn luyện của cậu nhưng nhanh chóng ngủ như vậy, hiệu quả thôi miên của ma dược không phải là nhỏ.

Chờ đợi quá mức nhàm chán, Harry chỉ có thể lắc lắc tạo bọt nước tìm niềm vui, có đôi khi bọt nước quá lớn, thậm chí che khuất khuôn mặt của cậu, khiến cậu có cảm giác rất quỷ dị, đột nhiên trước mắt xuất hiện hai gương mặt vặn vẹo, uốn éo, méo mó như cương thi, dọa cậu kinh sợ một trận. Một lúc, bọt nước mất đi, hóa ra là James đang nghiêm mặt lấy tay xua tan bọt nước, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Harry.

Người cá bắt đầu kéo đến, vô cùng phấn khích nhìn James và Richard cứu người như thế nào. Bọn họ muốn cởi bỏ dây thừng trên người hai cô gái, nhưng dây thừng lại quá chắc, bọn họ cởi không được, phải dùng một ít thời gian tìm được hai khối đá sắc cắt đứt dây thừng. Harry chú ý tới James không có mang bong bóng trên đầu cũng không biến hình, hắn cũng sử dụng cỏ mang cá, phát hiện điểm này, cậu thật muốn cười.

Các cô gái được giải cứu thành công, nhưng hai quán quân lại không vội vàng rời đi. “Sofia đâu?” James đen mặt, giọng nói thật không nể tình, mang theo sự giận dữ đối với Sofia.

Richard kinh ngạc nhìn James, đồng thời cũng bất mãn, dù sao hai người là vì cùng một chuyện, nên hắn không giận trả lời: “Tôi không thấy cô ấy. Có thể là lạc đường, có thể……”

” Bị tấn công?” Giọng nói của James lập tức có thể đem nước sôi biến thành băng, “Vừa nhìn là biết loại phụ nữ vô dụng!”

Hắn ôm Lily, một tay cầm hòn đá cắt dây thừng trên người Harry. Người cá liền ngăn cản hắn, “Các ngươi chỉ có thể cứu mục tiêu của mình.” Bọn họ nói.

” Nhưng hắn sẽ chết!” James cùng Richard hai miệng đồng thanh. Bọn họ quơ đũa phép, xua người cá, sau đó cầm lấy hòn đá, thong thả lại kiên định cắt dây thừng cột trên người Harry. Kỳ thật Harry muốn nói cho bọn họ cậu sẽ không chết, Voldemort sẽ không để điều đó xảy ra, Dumbledore cũng thế, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của bọn họ, hơn nữa lúc James cắt dây thừng thì hung hăng như muốn ăn thịt người, cậu đành đem lời nuốt trở vào.

Dây thừng cắt xong thật lâu (Có lẽ chỉ vài phút, ai biết được), rốt cục Sofia cũng đến. Cái trán dưới bong bóng nước phủ đầy mồ hôi, đôi mắt hồng hồng. Cô bất chấp thân thể vô lực và khó thở, lập tức ôm lấy Harry, “Cám ơn trời đất, Harry, cậu không có việc gì! Tớ lạc đường, bị tấn công, tớ nghĩ tớ đến không kịp, tớ nghĩ đến…… Cám ơn trời đất, cậu không có việc gì…” Cô rất muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không rơi lệ.

James hừ một tiếng, không nhìn Harry và Sofia, ôm lấy Lily nhanh chóng bơi lên, Richard nhìn Harry cười cười, cũng ôm Rose bơi lên. Sofia kéo tay Harry, “Harry, chúng ta cũng trở lên thôi.”

” Cậu mệt như vậy……” Harry nhìn cái trán không ngừng chảy xuống mồ hôi của Sofia.

” Thời gian không nhiều lắm, mệt cũng không thể chậm trễ.”

Mặt nước giống như một thế giới xa xôi, Sofia đã dùng hết sức lực nhưng đỉnh đầu vẫn tối đen một mảnh, hô hấp của cô dồn dập, tay chân đã mệt rã rời. Harry nhận thấy được tình trạng của cô, không đành lòng, liền đề nghị, “Tớ mang cậu bơi lên, đến mặt nước thì cậu lại kéo tớ.”

Ánh mắt Sofia sáng ngời, rất nhanh, cô dứt khoát lắc lắc đầu, “Đây là trận đấu của tớ, Harry, tớ có thể làm được.” Giống như uống ma dược khôi phục thể lực, tốc độ của cô lập tức nhanh hơn.

” Harry, đây là lần cuối cùng của tớ.” Giọng nói của cô rất nhỏ, bởi vậy Harry không có chú ý tới lời cô đang nói, “Tới cứu cậu là lần cuối, sau này, tớ sẽ không quấy rầy cậu. Tớ đã đáp ứng hiệu trưởng Maxime.”
Bình Luận (0)
Comment