Càng suy nghĩ, Jessica Longbotton không thể quyết định, vì thế bà quay đầu nhìn về phía con dâu, “Claudi, con là vợ của Jack, nếu không…… Con quyết định đi, mẹ ủng hộ quyết định của con.”
Claudi Longbotton cũng không biết nói gì, không biết phải lựa chọn thế nào mới tốt nhất. Cô không nhẫn tâm nhìn thấy người chồng yêu thương ngây ngốc cả đời, lại không hy vọng người chồng trị liệu bằng cách nguy hiểm rất cao. Gần 3% chữa khỏi, đã có ước chừng 97% tử vong, 100 người chỉ có 3 người sống, điều này sao khiến cô có thể yên tâm?
Không khí lắng đọng, không có phù thủy nói chuyện, cũng không có phù thủy dùng hành động thúc giục hai vị Longbotton lựa chọn, chỉ cần chuyện được buông xuống, mọi vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.
5 phút sau, sự kiên nhẫn của Harry đã đủ. Cậu có thể hiểu tâm trạng của hai vị Longbotton này, cũng có hiểu tâm trạng của những phù thủy khác trong gia tộc Longbotton, quyết định liên quan đến tính mạng không phải dễ dàng lựa chọn. Nhưng cậu đã không còn thời gian chờ đợi, cậu còn có rất nhiều việc cần xử lý, cậu không có thời gian lãng phí đứng đây im lặng. Dù sao trong vòng 24 giờ còn một chút thời gian, để người nhà hắn ngẫm lại, cậu là bác sĩ, chỉ có quyền đề nghị. “Một khi hai vị Longbotton không có lời muốn nói, tôi chỉ có thể cho rằng mọi người tạm thời chọn phương pháp thứ nhất. Tôi sẽ sắp xếp một phòng bệnh cho cậu Jack Longbotton, điều một bác sĩ nhiều kinh nghiệm đến trị liệu. Tôi không biết lời nguyền tra tấn trên người cậu Longbotton khi nào thì chấm dứt, tôi cũng không thể vì thời gian gấp gáp mà thúc giục các vị quyết định, dù sao các vị mới là người nhà bệnh nhân, các vị có quyền lợi lựa chọn phương án trị liệu an toàn, tôi chỉ muốn nói, trị liệu càng sớm, cơ hội thành công càng lớn.” Nói xong, cậu quay đầu gọi Rose, “Rose, tìm mấy phù thủy đem cậu Jack Longbotton đến phòng 547, do Sofia……”
Mệnh lệnh của Harry bị cắt ngàng, “Rất xin lỗi, ngài Harry Potter, chúng tôi quyết định lựa chọn phương pháp thứ hai.”
Harry quay đầu lại, là Frank Longbotton lựa chọn.” Frank, là bạn học, tôi nhắc nhở cậu, cậu có quyền lợi, có tư cách quyết định thay Jack Longbotton sao? Cậu chỉ là em họ của hắn mà thôi.” Cậu không muốn sau khi trị liệu thất bại gia tộc Longbotton sẽ không giữ lời hứa.
Ánh mắt Frank phức tạp nhìn người anh họ đang ngây ngốc, kiên quyết nói: “Đúng vậy, tôi quyết định, hậu quả do gia tộc Longbotton chịu. Harry, ngài Harry Potter, mong ngài dùng phương pháp thứ hai chữa trị cho anh họ tôi.”
Harry đảo qua những phù thủy khác của gia tộc Longbotton, thấy họ gật đầu đồng ý, cậu gật gật đầu với Frank, “Được, tôi sẽ trị liệu cho cậu Longbotton, tôi sẽ đem hết toàn lực.” Sau đó nhanh chóng nói cho Rose: “Gọi Peter, Alice, Jean, John đến phòng 501, chúng ta phải trị liệu bằng phương pháp cần thời gian ngắn nhưng rất khó khăn, tôi cần bọn họ trợ giúp. Allan, tôi cũng cần anh.” Hắn vỗ vỗ bả vai Allan.
Allan đáp ứng, sau đó hắn kéo Nicolas qua, hướng Harry cười cười lấy lòng, “Harry, có thể cho cậu nhóc này vào xem hay không? Cậu cũng biết đấy, cái này đối với một người mới mà nói, là cơ hội ngàn năm có một! Cậu nhóc rất thông minh, lại cẩn thận, là một bác sĩ tốt.”
Nghe vậy, Harry cảm thấy kì lạ nhìn Nicolas, Allan là một trong những bác sĩ giỏi nhất St.Mungo, người bình thường khó được hắn khen một câu, không ngờ hôm nay hắn vì một người mới mở miệng xin cậu, xem ra cậu nhóc này rất được lòng Allan. Cậu nhóc này không đơn giản a. Cũng được, một khi cậu đã muốn dùng phương pháp này, mục đích là vì giúp càng nhiều người, để người trẻ tuổi học hỏi cũng tốt. “Được, vậy cho cậu ta đi vào xem.”
” Cám ơn cậu, Harry.” Allan đẩy Nicolas, “Còn không cám ơn ngài Potter?”
” Cám…… Cám ơn ngài, ngài Potter!” Nicolas mừng rỡ, quả thực không dám tin rằng mình may mắn như thế! Khi lão sư Allan thay hắn xin Harry, hắn căn bản không ôm hy vọng. Bởi vì Harry chỉ mời vài vị bác sĩ, đều là bác sĩ bí mật của St.Mungo, cho dù là pháp thuật hay là kinh nghiệm đều giỏi, một người trẻ tuổi như hắn không thể sánh bằng. Không thể tưởng được Harry nể mặt Allan mà đồng ý, thật sự là ngoài dự kiến của hắn.
” Là phó viện trưởng.” Harry chỉnh cho Nicolas lần thứ hai, “Nhưng cậu nhớ kỹ, vào bên trong, dùng ánh mắt xem, dùng tai nghe, dùng đầu nhớ, đem miệng của cậu ngậm lại.” Cậu cảnh cáo trừng mắt nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi mới tới này.
Nicolas hiểu rõ, “Vào phòng trị liệu, tôi sẽ tự ếm bùa im lặng lên chính mình, viện trưởng Potter!”
” Là phó viện trưởng.” Harry có chút vô lực. Tuy lúc này trên thực tế cậu là viện trưởng của St.Mungo, nhưng trên danh nghĩa cậu lại là phó viện trưởng, kiêm người đại diện viện trưởng.
Trên đường tới lầu 5, Harry hỏi Nicolas một vấn đề đã khó hiểu nửa năm, “Nicolas, vì sao sau khi cậu tốt nghiệp lại chọn tới St.Mungo làm bác sĩ? Những người trẻ tuổi cùng tốt nghiệp với cậu gần như đều ra chiến trường.”
Nicolas kỳ quái hỏi lại: “Viện trưởng Potter, đúng là vì chiến tranh bùng nổ, tôi mới đến St.Mungo. Lúc này, St.Mungo rất cần người, không phải sao?”