Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 219

Cảm giác rất kì lạ, Harry hoang mang nghĩ. Cậu đã tỉnh, nhưng không mở mắt, bởi vì cậu phát giác tình trạng thân thể suy yếu mấy tháng qua đã biến mất, tinh lực tràn trề, lực sống mười phần. Trong thân thể liên tục dâng lên năng lượng mà đã lâu cậu không cảm nhận được, cho nên hiện tại cậu rất muốn khóc. Lần thứ hai đối mặt với tử vong, cậu thật sự yếu ớt hơn rất nhiều. Cậu còn nhớ rõ việc cuối cùng, đó là ngày 28 tháng 7, cậu và Voldemort đang nói chuyện phiếm, bỗng cậu cảm thấy thật mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, cậu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ hoang mang của Voldemort, sau đó trước mắt tối sầm, liền mất đi ý thức. Lúc ấy cậu nghĩ mình chết…… Ừ, có lẽ cậu đã chết, cho nên lúc này thân thể của cậu mới khôi phục, cậu đã rời khỏi năm 1986, không còn bị đứa nhỏ trong bụng Lily ràng buộc.

Một khi cậu đã rời năm 1986, vậy có phải cậu trở lại hành lang thời gian? Hy vọng đúng, cậu còn có cớ hội gặp lại Voldemort, cậu buồn bã nghĩ. Trong lòng nổi lên dũng khí, cậu run rẩy từ từ mở mắt, nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hàng lang thời gian tối tăm, kết quả, đập vào mắt là màn che quen thuộc. Qua màn che màu bạc và màu xanh biếc đan xen, cậu thấy đèn chùm màu bạc thật lớn ẩn hiện.

Hình như là phòng ngủ của cậu và Voldemort.

Cảm giác vui mừng như điên đánh vào trái tim, cậu gần như không dám tin rằng mình may mắn như thế, hình như cậu không chết! Hít sâu ba lần, cậu vui sướng quay đầu nhìn qua vị trí quen thuộc, trước kia Voldemort luôn nằm ở đây, hoặc là thỏa mãn ngủ, hoặc là đầy yêu thương nhìn cậu. Lúc này đây cũng không ngoại lệ, cậu thấy Voldemort đang ngủ say, nhưng giữa trán có vài phần mỏi mệt.

Cậu chậm rãi mở to mắt, cậu thật sự không chết! Trên thế giới còn có chuyện gì tốt hơn? Vươn tay ra, giống như Voldemort thường ôm cậu, cậu ôm chặt lấy Voldemort.

———————————–

Lúc hai người rời phòng ngủ đã là buổi chiều mát mẻ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Harry tràn ngập sức sống, hai mắt mèo sáng ngời, đôi môi mềm mại sưng lên; Voldemort đắc ý, tay trái ôm lấy eo Harry, phòng ngừa cậu vì toàn thân vô lực mà ngã xuống.

Nagini thú vị nhìn bọn họ, [A, ta có thể nói, ‘hoan nghênh trở về’ chứ, Harry?]

[Đương nhiên có thể, Nagini, ta muốn nghe lời này.] Harry ôm lấy đầu đại xà, dịu dàng vuốt ve, làm những việc cậu tưởng niệm. Đại xà nhẹ nhàng dùng thân thể quấn lấy cậu, đáp lại tình cảm của Harry.

Voldemort vỗ vỗ Nagini, [Cuối cùng, lại bên nhau. Lần này sẽ không có chuyện gì có thể tách chúng ta ra.]

Harry mỉm cười, kiên định gật đầu.

Ăn xong bữa tối, hai người đến thư phòng nói chuyện.

“Sao ngươi làm được?” Harry khó hiểu hỏi, “Ngươi nhất định phải nói cho ta, không được giấu diếm!”

” Cũng không có gì. Chính là, ta đem tuổi thọ của mình cho em, sau đó dùng đá phù thủy kéo dài tuổi thọ của ta. Như vậy em và đứa nhỏ kia không còn ràng buộc, em, thuộc về ta.”

” Voldy……” Harry không biết nên nói cái gì, một người sẵn sàng vì cậu dâng lên sinh mệnh, cậu còn có thể nói cái gì? Điều duy nhất cậu có thể làm, chính là gắt gao, gắt gao ôm Voldemort, hứa hẹn vĩnh viễn không chia lìa.

Ngày 30 tháng 7, Lily Potter được đưa tới St.Mungo, ngày 31 sinh hạ một cậu bé tóc đen mắt xanh lá đáng yêu, James Potter gọi nó là Daniel, Daniel James Potter, không phải là Harry James Potter. Harry biết được tin tức này, cười khoái trá.

Ngày 3 tháng 8, được các phù thủy khác bảo vệ, Lily ôm Daniel cùng James Potter rời khỏi St.Mungo, trở lại chỗ ở của chính mình. Bởi vì bên ngoài có trở ngại, Tử thần thực tử  không thể không để bọn họ rời đi, nắm chặt tay thở dài. Lập tức, việc bắt Sirius Black lại ầm ĩ lên. Ngày 10 tháng 8, Harry vào Bộ pháp thuật, thực hiện lý tưởng lúc còn là học sinh, trở thành một chức viên nho nhỏ của Văn phòng liên lạc Muggle – cậu cho rằng như vậy. Công việc này nhàn nhã, tuân theo thời gian, Voldemort vô cùng vô cùng vừa lòng.
Bình Luận (0)
Comment