Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 255

“Là muốn nhanh chóng bắt được Dumbledore sao?” Voldemort chưa đáp ứng, chỉ hỏi lại một câu.

“Đương nhiên.” Harry không chút do dự.

“Được rồi.” Voldemort buông tay Harry, đứng lên, bắt đầu đi chầm chậm trong thư phòng, “Như vậy, em có thể làm được gì?” Hắn dừng lại, nhẹ nhàng hỏi, “Em thực sự quyết định?”

Harry cắn răng, lớn tiếng nói: “Ta sẵng sàng giống như Severus, Lucius, bọn họ có thể làm cái gì ta có thể làm cái đó, hơn nữa, ta nhất định làm tốt hơn!”

Đối với lời nói của Harry, Voldemort biểu hiện hoài nghi. “Sư tử nhỏ thân yêu của ta, tuy em ở Slytherin 7 năm, nhưng thời gian đó không đủ để em biến thành độc xà. Dù em có thể dũng cảm xông vào tuyến đầu, nhưng em không đủ tàn nhẫn gian xảo, mà mấy cái này, Severus và Lucius rất am hiểu.”

Harry nghẹn họng, không tìm được lời phản bác. Quả thật cậu không am hiểu cái gọi là mưu mô, đó là công việc của Hermione, đương nhiên ngay từ đầu cậu không nghĩ tới chuyện phải so sánh về phương diện này với Severus và Lucius. “Ta biết ta không am hiểu, cho nên ta muốn xông lên tuyến đầu, đây là sở trường của ta!” Cậu nắm chặt tay, khua khua, hướng Voldemort ra oai.

Voldemort nhẹ nhàng cười, “Là vậy sao? Harry, em trả lời ta, em có thể giết chết thành viên của Hội phượng hoàng chứ? Ví dụ như… Moddy? Kingsley? Sturgis? Arthur? Hagrid?”

Harry nhíu chặt lông mày, nghĩ nghĩ, lại nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: “Voldy, sao ngươi lại nói như vậy? Sao lại nhắc tới những người này?”

Ý cười bên khóe miệng Voldemort càng tăng thêm, “Đừng hỏi ta vì sao, Harry, em có thể làm được hay không, có thể không do dự giết chết bọn họ hay không?”

Dưới ánh mắt sáng quắc của Voldemort, Harry hạ mi mắt, im lặng.

“Nói đi, Harry? Ta chờ câu trả lời của em.” Voldemort bức bách.

Bất đắc dĩ, Harry nhếch miệng, ánh mắt sáng ngời trở nên ảm đạm: “Ta…… Không thể. Ta không làm được. Bọn họ từng là chiến hữu của ta, chúng ta cùng nhau chiến đấu chín năm, dù cuối cùng thất bại, bọn họ vẫn luôn ủng hộ ta, ta, ta không thể ra tay với bọn họ.”

“Vậy sao?” Voldemort khơi mi, làm ra biểu tình vô cùng khoa trương, lớn tiếng nói, “Không thể sao? Em hạ quyết tâm lớn như vậy, cùng với ta chiến đấu, nhưng ngay cả những phù thủy không có chút quan hệ nào với em, em cũng không ra tay được. Vì thế ta càng không hy vọng em có thể chính tay giết chết Moddy, giết chết Hagrid, thậm chí là Arthur Weasley và Molly Weasley?” Hắn hạ thấp thanh âm, ánh mắt lạnh băng như độc xà.

Lần này Voldemort triệt để chọc giận Harry, cậu lập tức đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng, cậu rất muốn rống to với Voldemort, nhưng nhẫn xuống, dùng sức hít sâu, cậu duy trì bình tĩnh, “Voldy, ngươi biết những người này có ý nghĩa gì với ta, sao ngươi có thể yêu cầu ta giết bọn họ?”

Voldemort thản nhiên tựa vào bàn làm việc, nhún nhún vai, “Bởi vì nếu em không giết bọn họ, người chết chính là em.”

Harry mở to mắt nhìn Voldemort, không nói nên lời, lửa giận lập tức biến mất.

“Đó là chiến trường, lúc nào cũng có người chết đi, người tiến vào chiến trường không được do dự hay thương xót người khác. Ta không nghi ngờ chuyện em có thể giết chết thành viên Hội phượng hoàng, nhưng ta nghi ngờ, có một số kẻ thù em sẽ không ra tay được. Bởi vậy ta hỏi, sau đó câu trả lời của em đã nghiệm chứng đáp án của ta.” Voldemort chậm rãi đi đến trước mặt Harry, ôm lấy hai vai cậu, “Harry, em nhớ rõ bọn họ, nhưng bọn họ không nhớ rõ em. Đó là chuyện đương nhiên, một số thứ vĩnh viễn không thể xảy ra lần nửa. Hiện tại, em là kẻ thù của bọn họ, chuyện bọn họ phải làm là toàn lực giết chết em, nhưng em không thể giết bọn họ, hậu quả rất đáng sợ, ta không muốn em vì tình nghĩa trước kia mà bị những người này dùng Avada Kedavara xử lý.” Hắn hạ kết luận, “Cho nên, ta sẽ không cho em tham gia chiến tranh.”
Bình Luận (0)
Comment