Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 258

“Còn có, phải nhanh chóng mở rộng sự ảnh hưởng của ngươi và Tử thần thực tử với Muggle, không chỉ tạm thời, mà là ảnh hưởng thực sự… Tới những sinh viên trẻ tuổi xuất sắc của các trường đại học quốc tế nổi tiếng, các nhân tài đứng đầu ngành sản xuất, cùng với những gia tộc có địa vị cao, nắm giữ bọn họ là nắm giữ thế giới Muggle. Chuyện này chắc chắn phải dùng đến nhóm Muggle trong Tử thần thực tử, đồng thời dùng chiết tâm trí thuật… Chiết tâm trí thuật rất hữu dụng, hơn nữa Muggle hiểu Muggle, biết tín ngưỡng của Muggle, thuyết phục thuận lợi hơn…” Harry buồn bã lắc đầu, “Voldy, Tử thần thực tử Muggle quá ít, phù thủy có một nửa Muggle không thể xem như Muggle, bọn họ đã bị phù thủy đồng hóa, bọn họ hoàn toàn không thể lý giải cuộc sống ở thế giới Muggle……”

Cậu lại lắc đầu, phủ nhận cách nói vừa rồi, “Nói cái gì cũng không đủ dùng, chúng ta không thể chùn bước!” Cậu tiếp tục đi qua đi lại, “Thậm chí một số người ngươi thấy chướng mắt cũng phải nhận, càng là Muggle tầng lớp thấp càng dễ bị dẫn đường, đương nhiên bọn họ không thể trở thành người lãnh đạo như Tử thần thực tử cấp cao, bọn họ chỉ biết yên lặng ở dưới đáy của Tử thần thực tử. Bản lĩnh của bọn họ quá nhỏ, nhưng số lượng thì nhiều, tập trung lại sẽ phát huy hiệu quả. Bọn họ có thể ảnh hưởng đến rất nhiều dân Muggle bình thường, dân Muggle bình thường có khả năng ảnh hưởng đến nhiều Muggle, mà những người này rất có tác dụng; số lượng càng nhiều, tin tức càng nhiều, tất nhiên sẽ có tin tức chúng ta cần, chúng ta có thể nắm vững động thái của thế giới Muggle; số lượng càng nhiều, Muggle càng ủng hộ Tử thần thực tử, chúng ta càng dễ dàng nắm chính quyền Muggle, dù sao, dân chúng là gốc rễ của quốc gia.”

Harry không ngừng nói, trong đầu không nghĩ đến chuyện khác, chỉ tìm cách giúp đỡ Voldemort thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, dành được thắng lợi cuối cùng. Cho dù cậu hủy đi Hội phượng hoàng, hủy đi thế giới Muggle, cho dù cậu phải chính tay giết chết những gì cậu từng bảo vệ, chuyện đã đến bước này, cậu không thể vì người ngoài, không thể nhìn thấy Voldemort thất bại mà phải vào Azkaban hay linh hồn lạc lõng nơi rừng rậm lạnh lẽo.

Cậu phải thừa nhận cái gọi là “Trung lập” mà cậu đặt ra quá mức buồn cười, cậu ra sức bày mưu tính kế cho Voldemort, lý do sớm ngày bắt được Dumbledore giải phóng cho Daniel không nhiều, chủ yếu là cậu không muốn Voldemort thất bại. Voldemort không phải là người tốt, hắn là phù thủy rất cực đoan, hắn quá tin tưởng sức mạnh của pháp thuật, hắn cao ngạo tự đại, hắn lạnh lùng tàn khốc, nhưng hắn là Voldemort, cái này đã đủ.

Harry yêu Voldemort, Harry không muốn Voldemort gặp bất hạnh, Harry hy vọng có thể giúp Voldemort.

Có lẽ, 10 năm trước, lúc nón phân loại vang lên “Slytherin”, con đường trung lập của cậu đã không tồn tại: cậu trưởng thành ở Slytherin, bạn tốt nhất của cậu là Slytherin, người cậu yêu là Slytherin, sao cậu có thể nói cho chính mình, cậu trung lập? Trốn tránh nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì mọi việc quá thuận buồm xuôi gió, đến lúc Voldemort gặp phải nguy cơ nghiêm trọng, thì cậu xé đi lớp mặt nạ công bằng, đứng bên Voldemort. Một khi cậu không thể giúp Voldemort trên chiến trường, vậy cậu chỉ có thể nói ra những gì mình biết.

Harry bắt đầu đi qua đi lại lần thứ ba, quay đầu nhìn Voldemort, thấy nam nhân nở nụ cười mỹ mãn nhìn cậu đầy dịu dàng, không khỏi đỏ mặt, có chút tức giận nói: “Ta nói, ngươi có nhớ kỹ không?”

“Đương nhiên.” Voldemort dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu, “Toàn bộ lưu trong này, một chữ không sót.” Hắn ngả ngớn chớp mắt với Harry.

Harry nghiến răng, “Vậy, là, được!” Xoay người sang chỗ khác, không nhìn Voldemort, “À… Còn có một chuyện cuối cùng, ta sẽ viết ra lý luận, thần chú, pháp thuật, ma dược ta biết, còn có vũ khí của Muggle: Thương, pháo, đạo đạn, phi cơ, đến lúc đó ngươi tự chọn dùng.”
Bình Luận (0)
Comment