Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 26

Snape cảm động sâu sắc. Trước kia Voldemort cùng Lucius biết tình yêu của hắn, việc duy nhất làm là ngăn cản hắn. Khuyên bảo, cảnh cáo, răn dạy, tìm kiếm thay thế phẩm, đủ loại thủ đoạn dồn dập kéo đến. Mặc dù biết bọn họ đúng, biết bọn họ vì hắn, biết chính mình là mơ mộng hão huyền, nhưng trong lòng vẫn có một tia oán hận đối với bọn họ. Hắn biết Harry thực không giống Slytherin, nhưng ở thời khắc mấu chốt Harry lại rất giống Slytherin. Harry lựa chọn từ bỏ Lily nhưng không chút do dự lựa chọn ủng hộ tình cảm của hắn, điều này khiến trái tim Snape vừa ấm áp lại vừa chua xót. Biết rõ ràng tình cảm của mình không có kết quả, nhưng tình nghĩa của Harry hắn vĩnh viễn không thể quên được.

” Nhưng……” Harry bắt đầu chần chờ, có nên nói sự kiện kia cho Snape hay không? Cậu không biết Snape yêu Remus đến mức nào, có khả năng chấp nhận Remus là người sói hay không.

” Có chuyện gì?” Snape không hiểu khi nhìn thấy Harry ngập ngừng,” Có chuyện gì cậu cứ nói đi.” Tình cảm của hắn rất khó khăn, được Harry ủng hộ khiến hắn thực vui vẻ.

“…… Ách……” Harry nói quanh co,” Nếu…… Nếu……Luppin, cậu ta…… Cậu ta có một vấn đề, một vấn đề rất nhỏ!”Cậu vội vàng tuyên bố,” Cậu vẫn sẽ yêu cậu ta chứ?”

Snape lại nuốt vào một mồm to bia, cả khuôn mặt đều đỏ,” Vấn đề nhỏ? Cho dù cậu ấy có vấn đề lớn, tớ……” Hắn đột nhiên dừng lời, kinh hãi xem xét bốn phía, thấy mọi người không chú ý bọn họ, mới thả lỏng một chút.

” Cậu thấy người sói thế nào?” Hắn đột nhiên nói ra một câu, cho dù thanh âm rất nhỏ.

” Ô…… Khặc khặc khặc……” Kẹo mật ong mắc kẹt trong cổ họng Harry, thiếu chút nữa nghẹn chết cậu. Cậu thở hổn hển hỏi:” Cậu, cậu nói cái gì?” Đáng nhẽ Snape không biết mới đúng? Ai nói cho hắn? Voldemort? Có thể, làm giáo sư, Voldemort khẳng định biết Remus là người sói, có lẽ còn từng kịch liệt phản đối chuyện Remus nhập học.

Snape hiển nhiên là hiểu lầm ý tứ của Harry, hắn nghĩ Harry sợ hãi, việc mọi người sợ người sói thực bình thường. Bởi vậy hắn càng lo lắng cho Luppin, tại Hogwarts còn tốt, sau khi tốt nghiệp Luppin đáng thương có thể làm cái gì chứ? ” Không, không có gì.”

” Rõ ràng vừa rồi cậu mới nói,” Harry đảo mắt một vòng, nhỏ giọng,” Người sói.”

Snape lớn tiếng phủ nhận,” Tớ không nói!”

” Cậu nói!”

” Không nói!” Snape bắt đầu rít gào, trong lòng tính toán có nên dùng một chút thủ đoạn để làm Harry quên đi việc này không.

Tranh luận này đúng là vô ích, Harry nói cho chính mình. Cậu quyết tâm được ăn cả ngã về không, nói rõ mọi việc, nếu không chấp nhận được thì Snape có thể quên cậu ta đi.” Nói thực ra, Severus, cậu có biết……Luppin là người sói không?” Cậu gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Snape.

Mắt Snape lập tức mở to, biểu tình thay đổi trong nháy mắt: Kinh ngạc, khó hiểu, khó có thể tin, cùng với một chút vui mừng, không hề có sự sợ hãi như Harry lo lắng.” Cậu cũng biết?” Hắn gián tiếp thừa nhận câu hỏi của Harry.

Harry hoàn toàn thả lỏng tinh thần, ngồi phịch ở trên ghế, ” Ừ, tớ biết, tớ nhìn thấy bảng sắp xếp chu kì trăng lên.” Cậu trả lời cho có lệ, phất tay, bỏ qua vấn đề của Snape, ” Tớ có chút tò mò, làm sao cậu biết chuyện này?”

” Giáo sư Voldemort nói cho tớ. Hiệu trưởng Dumbledore quyết định nhận Luppin nhập học, rất nhiều giáo sư phản đối, giáo sư Voldemort là phản đối mạnh nhất.” (Trong lòng Harry nói, quả nhiên như dự đoán.) ” Ngài ấy cho rằng không an toàn, đây là đùa giỡn với tính mạng của học sinh khác, nhưng hiệu trưởng Dumbledore rất kiên trì.”

Lời của Snape chứng tỏ phỏng đoán của Harry là chính xác.” Hắn muốn cậu hết hi vọng, nên nói cho cậu biết bí mật chỉ có các giáo sư mới biết được biết.”

Snape gật đầu, mặt càng thêm đỏ,” Lúc đầu tớ rất khiếp sợ, rất khiếp sợ. Nhưng việc biến thành người sói không phải lỗi của Lupin, lúc đó cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, cậu ấy không thể tự bảo vệ mình nên mới bị ngưới sói cắn!” Hắn ngửa đầu uống nốt phần bia còn lại.

Harry vỗ vỗ bả vai an ủi hắn, đứng dậy đến quầy bar mua hai cốc nước quả sô – đa. Nếu tiếp tục uống rượu có thể Snape sẽ say mà ngã tại chỗ.

” Kỳ thật tớ muốn nói với cậu vấn đề này, tớ cho rằng đó chỉ là vấn đề nhỏ.” Harry chậc lưỡi, hương vị của sô – đa…… Cũng được. ” Mấu chốt là bây giờ cậu định như thế nào? Tiếp tục thầm mến, hay là đánh cuộc một phen?”

Snape không thích hương vị của sô – đa lắm, uống một ngụm liền nhíu mày đặt cốc qua một bên. ” Tớ không thể từ bỏ, tình cảm rất khó hiểu. Nghĩ đến việc phải cùng cậu ấy trở thành kẻ thù, tớ đau khổ còn hơn phải chết. Đánh cuộc một phen…… Không được.” Hắn trầm ngâm thật lâu, lắc đầu.

Harry không hài lòng,” Vì sao không được? Lupin là máu trong, lại thông minh và hiền lành, cậu ấy là Gryffindor cũng không thể trở thành lý do Voldy phản đối cậu.”

Nghe xong lời của Harry, Snape quái dị liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên,” Có đôi khi cậu thật giống một Gryffindor, nói chuyện không hề suy nghĩ.”

Thấy vẻ mặt khó hiểu cùng khó chịu của Harry, hắn chỉ giải thích đơn giản:” Chắc cậu biết giáo sư Voldemort và hiệu trưởng Dumbledore tranh chấp nhau rất gay gắt phải không? Theo tình hình hiện giờ, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nếu Lupin yêu tớ, đến lúc đó cậu ấy phải làm gì? Tớ phải làm gì?”

Harry giật mình, đúng vậy, vài năm nữa chiến tranh sẽ bùng nổ, nếu Luppin yêu Snape, tương lai sẽ chỉ là bi kịch.

” Huống chi Lupin cũng sẽ không yêu tớ, tình hình giữa chúng ta và bọn người James Potter đã không thể cứu vãn được nữa.” Snape nhíu chặt lông mày uống xong cốc nước sô – đa,” Tớ đi lấy vài cốc rượu mật ong.”

Lui không được mà tiến cũng không xong, người này định cứ thầm mến đến hết đời sao, Harry nghĩ.” Hiện tại cậu rất đau khổ phải không?”

” Tớ đã sớm tỉnh ngộ.” Snape chua xót cười cười,” Còn có thể nhìn thấy cậu ấy, là một loại hạnh phúc. Có điều, sau mỗi lần trăng tròn cậu ấy trở lại trường học, cậu ấy rất mệt mỏi. Sắc mặt không tốt, luôn luôn áy náy, có lẽ lều thét cũng không thể ngăn cản những kẻ ngu ngốc tới gần nơi đó, có lẽ cậu ấy từng làm người khác bị thương…… Cậu ấy tốt bụng như vậy, giả sử đã xảy ra chuyện gì, nhất định cậu ấy rất hận bản thân không chết đi cho rồi.”

Cậu ta áy náy là bởi vì ba người kia luôn ở cùng cậu ta! Harry nói trộm trong lòng. Nghĩ đến hậu quả nếu Lupin biến hình mà đả thương người khác, nhất thời Harry đổ mồ hôi lạnh. Trước kia cậu không nghĩ tới chuyện này, nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ đến, quả thật là không được. Mặc dù Luppin từng nói qua sẽ không đả thương người, nhưng lịch sử đã có chút thay đổi, ai biết James cùng Sirius, hai người không sợ trời không sợ đất kia có thể đưa ra chủ ý nguy hiểm gì cho Remus hay không? Cậu chán ghét thời đại của James cùng Sirius, nhưng Remus là người tốt, khuyết điểm duy nhất là quá mức dung túng bạn bè. Nếu Remus vì hai người pháp vô thiên kia mà vô tình gây ra chuyện gì, không may chỉ có Remus. Có lẽ, lang dược có thể trợ giúp cậu ta khi biến thân thành sói mà vẫn bảo trì được tỉnh táo, cho dù bọn họ có làm loạn khắp nơi, Remus cũng có thể khống chế được hành vi của mình. Cậu mở miệng, cân nhắc từng câu từng chữ,” Severus, nếu có một loại ma dược, cậu đừng hỏi vì sao tớ lại biết, có thể giúp người sói tỉnh táo khi biến hình, vẫn có lý trí của con người, chỉ có bề ngoài là sói mà thôi, nhưng điều chế nó cực kỳ phức tạp, khó có thể nắm chắc thành công, khả năng thất bại rất cao, cậu có muốn thử một lần?”

Mắt Snape sáng rực lên,  sáng vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment