Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 267

Harry tới hành lang kia. Hành lang vẫn tối đen lạnh lẽo như lần đầu tiên cậu đến, nhưng Harry không sợ hãi hay mơ hồ như lúc đó. Cậu nhanh chóng đi qua mười mấy căn phòng, đứng ở của phòng 2010.

Cậu tớ từ đâu, cậu nên trở về đó.

Vì thế cậu đẩy cửa, cửa đóng chặt.

Cậu sững sờ một chút, lại dùng lực đẩy, cửa không nhúc nhích. Cậu hoảng sợ, lấy tay đẩy, dùng chân đá, thậm chí dùng thân thể, nếu cậu có đũa phép, nhất định cậu dùng pháp thuật nổ tung cánh cửa này.

Cậu lui ra sau vài bước, nỗi sợ hãi khiến cậu phát run. Chẳng lẽ cậu không thể về được? Cậu không thể ở cạnh Voldemort? Hay là…… Voldemort thất bại, Daniel cũng đã chết?

Cậu bắt đầu đẩy những cửa bên cạnh, 2009, 2008, 2007, 2006. Khi qua mỗi một cửa, tâm trạng của cậu càng suy sụp, tuyệt vọng tăng thêm, cậu không dám tưởng tượng cậu phải rời xa Voldemort như vậy, lại một lần hành động lỗ mãng khiến cậu hối hận.

Voldy, Voldy……

Lúc đầu cửa phòng 2005 đóng chặt, Harry thất vọng định rời đi, đột nhiên cửa mở, kéo cậu ngã vào.

Harry ngồi dậy, mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh mình. Giường của cậu có màn che đỏ vàng lẫn lộn, mà phòng ở cũng là màu vàng và màu đỏ, còn có hình sư tử Gryffindor, trên bàn là đũa phép, không phải đũa phép của cậu.

Cảm giác đầu tiên của Harry: Màu xanh và màu bạc nhẹ nhàng khoan khoái hơn……

Cậu sẽ không…… Harry nắm chặt tay, nếu Daniel đã chỉ huy Hội phượng hoàng tiêu diệt Voldemort, cậu chắc chắn có một quyết định!

Cậu xuống giường, mặc áo choàng, đi đến trước cửa, vừa định mở cửa, lại nghe có người nói chuyện bên ngoài.

” Hermione, tớ xin cậu, đừng xụ mặt như thế, Harry không chết là chuyện tốt.” Một giọng nam sợ hãi nói. Tim Harry nhảy lên, là Ron! Còn có Hermione!

“Tôi nói, cậu Ronard Weasley, tôi biết cậu và Harry đều là học sinh tốt nghiệp xuất sắc của Gryffindor, nhưng một học sinh tốt nghiệp đứng đầu Slytherin như tôi lại thấy rằng, cậu và hắn đều vô cùng ngu xuẩn! Đặc biệt là Harry James Potter, hắn chết đúng là cống hiến cho thế giới này!”

“Hermione, nhỏ giọng chút!” Ron lo lắng nói, “Dù nói như thế nào, Harry từng là con của bệ hạ Voldemort và bệ hạ Harry, Harry lại có tên giống bệ hạ Harry, cậu nguyền rủa Harry như vậy là bất kính với bệ hạ Harry?”

“Hắn xứng với cái tên này!” Hermione như mèo bị đạp phải đuôi, cao giọng, “Trừ tên và tướng mạo, hắn có điểm nào giống bệ hạ Harry? Bệ hạ Harry không còn, nếu ngài ấy còn sống, nhất định sẽ không đồng ý có người cùng tên cùng họ cùng tướng mạo với mình như vậy!”

“Tên Harry là bệ hạ Voldemort thay đổi nha, giống như tên của cậu và tớ, đều là bệ hạ Voldemort ban cho?”

“Nhưng cái tên Harry James Potter đại biểu cho bệ hạ, Ron, cậu là máu trong, điều này cậu còn rõ hơn so với một phù thủy xuất thân Muggle như tớ. Mà Harry James Potter này là dạng người gì, Ron, cậu cũng rõ, cậu nói xem, Harry này làm ô uế tên của bệ hạ Harry, đúng không? Nói đi!”

Ron im lặng mấy phút. “…… Hermione, tớ thấy, nếu có người luôn ở bên tai mình nói, người kia thế này, người kia thế nọ, tớ nên giống người kia, mà không nên như thế này…… Tớ cũng sẽ buồn phiền.”

Hermione cũng im lặng một lúc. “… Nhưng bệ hạ Harry hoàn mỹ như thế, bệ hạ Voldemort hy vọng Harry có thể xứng với cái tên tôn quý đó, có gì sai?” Giọng điệu của cô gái đầy sắc bén.

“Rõ ràng là hai người khác nhau, sao tính cách có thể giống nhau? Mũ phân loại phân Harry vào nhà Gryffindor là minh chứng.”

“Ý của ngươi là, bệ hạ Voldemort không nên cùng một kẻ ngoại trừ khuôn mặt thì mọi thứ đều tệ hại, kết hôn?” Thanh âm của cô gái lại cao lên.

“Mione, Làm ơn!” Ron khóc thét, “Đây là bệ hạ Voldemort quyết định, không phải ý của Harry……”

“Cậu có dám nói Harry không yêu bệ hạ Voldemort?”

“Nhưng bệ hạ Voldemort không yêu cậu ấy. Mione, cậu ấy là thế thân của bệ hạ Harry……. Cậu có thể chịu được nếu tớ xem cậu là thế thân của cô gái khác không?”

“Ron Weasley, cậu dám!”

“Nhẹ giọng, nhẹ giọng, Mione…… Cho nên, Mione, Harry cũng rất đáng thương. Cậu nên thông cảm cho cậu ấy.”

Cô gái im lặng trong chốc lát, “Tớ……”

“Hai cậu thảo luận gì thế?” Một thanh âm mềm mại như tơ lụa vang lên.

“Hermione thân mến, hôm nay cậu rất xinh đẹp!” Một giọng nữ nhẹ nhàng theo sau.

“Pansy, Draco, các cậu cũng đến đây!” Hermione vui vẻ nói.

Pansy? Draco? Harry đem lỗ tai dán lên cánh cửa.

“Đến đây đương nhiên là bàn chuyện về Harry.” Ron buồn bã nói.

“Hắn có thể sống thật sự là kỳ tích.”

“Draco!” Pansy sẳng giọng,” Harry rất khổ, cậu ấy đến đường cùng mới tự sát.”

“A? Có thể kết hôn với bệ hạ Voldemort, chẳng lẽ hắn không nguyện ý sao?” Draco cười lạnh, “Hắn yêu bệ hạ Voldemort, yêu đến chết ấy chứ.”

Ron thở dài, “Draco, đừng nói Harry như vậy, tính mạng không thể nắm giữ trong tay mình là chuyện rất đau khổ, nhưng người mình yêu lại không yêu mình thì càng đau khổ hơn, hiểu cho cậu ấy một chút, dù sao cũng là bạn mười mấy năm.”

Tất cả mọi người im lặng, Harry ở trong phòng nhíu mày.

Hermione thâm ý nói: “Chúng ta nên vào xem người bạn còn may mắn sống sót này, khuyên giải hắn, ngày mai là hôn lễ của hắn.”

Harry hoảng sợ, nhanh chóng chạy về giường, dùng chăn đắp kín không kẽ hở.

“Máu trong.” Draco nói.

Cửa mở ra, bốn người đi vào. Draco và Hermione đi trước, Ron và Pansy theo sau.

Draco và Pansy thì không nói, trường bào hoa lệ, Draco và cha hắn thập phần giống nhau, gương mặt kính cẩn hòa nhã, nhưng Harry có thể nhận thấy sự khinh thường; Pansy xinh đẹp lạnh lùng giờ đã có một trái tim biết yêu thương.

Ron mặc một bộ tây phục đắt giá của thế giới Muggle, cúc nơi tay áo được làm bằng kim cương, mái tóc đỏ chải chuốt cẩn thận, trong ấn tượng, Harry chưa từng thấy hắn cao quý như thế, thản nhiên toát ra khí chất quý tộc.

Hermione là người khiến Harry cảm thấy kinh ngạc nhất trong bốn người. Trong trí nhớ của cậu, Hermione là cô gái không chú ý ăn mặc, chiến tranh càng khiến cô không có tác phong của một người phụ nữ, nhưng Hermione đang đứng trước mặt Harry lúc này hoàn toàn khác. Mái tóc nâu bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, váy làm từ vật liệu nổi danh nhất thế giới pháp thuật, màu xanh biếc theo làn váy lên trên mà nhạt dần, tới ngực thì hoàn toàn trắng, lúc đi lại, y phục hiện ra ánh sáng xanh bạc. Trang sức trên người cô, là bảo thạch đắt giá nhất, kiểu dáng thịnh hành ở Muggle. Hermione 18 tuổi là kết hợp giữa thế giới Muggle và thế giới pháp thuật!

Xem ra Voldemort không bạc đãi bọn họ, Harry thật vui mừng.

Bốn người bạn cũng không nói gì đặc biệt trước mặt Harry, chỉ nói chuyện phiếm hoặc an ủi, không nhắc đến hôn lễ ngày mai, hy vọng tâm trạng của Harry có thể thoải mái, không nghĩ nhiều, an tâm kết hôn.

Harry ừ ừ ứng phó, mọi người thấy thái độ của cậu có chút thay đổi, cảm thấy kì lạ, cho rằng cậu tự sát không thành nên yên tĩnh lại, cũng không để ý, tán gẫu trong chốc lát rồi rời đi.

Còn một mình, Harry yên lặng nằm ở trên giường, tiêu hóa tin tức nghe được từ bọn họ. Thật hiển nhiên, Hội phượng hoàng và thế giới Muggle thất bại, hiện nay Voldemort là người đứng đầu; sau khi cậu chết thì Daniel bị trả về nhà Potter, đổi tên thành Harry James Potter, hành động này của Voldemort là biểu hiện nhớ nhung cậu; gia đình Weasley đã là một thành viên của xã hội thượng lưu, công việc của mấy đứa con tốt lắm, đặc biệt là Ron, được Voldemort xem trọng, nhưng Voldemort không cho gia đình Weasley sinh con gái; Hermione từ nhỏ đã được đưa đến thế giới pháp thuật, do Voldemort tự mình dạy dỗ, nhanh chóng bước vào chính trị; Nevile, Luna cũng có tiền đồ sáng lạng. Điều duy nhất khiến Harry bất mãn, là hôn lễ ngày mai.

Vì sao lại kết hôn với một thế thân? Hại người hại mình!

Cửa mở một lần nữa, dọa Harry nhảy dựng, giương mắt nhìn cánh cửa, là ai không cần nói mật khẩu có thể trực tiếp vào. Voldemort? Snape? Remus? Hay là James, Lily hoặc là Sirius?

Một nam nhân không nhanh không chậm đi đến, bộ dạng quen thuộc khiến Harry không kìm nén được mà ướt hai mắt, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.

“Mở mắt ra, ta biết ngươi tỉnh.” Vẻ mặt Voldemort đầy phức tạp nhìn Harry đang nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng nói. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười sáu năm qua hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện với kẻ hại chết người hắn yêu.

Harry có chút chột dạ mở mắt, rụt rè nhìn Voldemort đứng cạnh giường.

“Ngươi hận ta cũng được, không hận ta cũng được, ta nhất định kết hôn với ngươi. Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với ngươi, trước khi người kia trở về, ta không chạm vào ngươi.”

“Người kia?” Harry lẩm bẩm, hay là……?

“Ngươi biết ý của ta. Ngươi chết người kia có thể trở về, cho nên ta rất muốn giết chết ngươi.” Voldemort âm thầm cắn răng, “Nhưng ngươi là do người kia dùng tính mạng cứu về, ta không thể giết ngươi. Ta cũng hy vọng ngươi tự hiểu, tính mạng của ngươi thuộc về người kia, không thuộc về ngươi.”

“Ngươi luôn nói chuyện với nó như vậy sao, Voldy? Cho dù ta vì cứu Daniel mà chết, ngươi cũng không thể tra tấn nó như thế.” Harry cảm thấy oan ức cho Daniel, sớm biết sau khi cậu chết đứa nhỏ sẽ phải chịu ủy khuất như vậy, lúc trước cậu nên lo lắng nhiều một chút, dùng phương pháp khác cứu mạng Daniel.

Voldemort sững sờ, có chút vui sướng, có chút không dám tin, chậm rãi biến thành trống rỗng, “Ta từng nói với ngươi, Voldy không phải cái tên ngươi có thể gọi.”

“Đã gọi 7 năm, hơn nữa cũng tiếp túc gọi.” Harry xốc chăn lên, xuống giường đi đến trước mặt Voldemort, vươn hai tay ôm lấy nam nhân,” Ta nhớ ngươi, Voldy. Ta sai rồi.”

Voldemort chậm rãi vươn tay, do dự, cho đến khi thấy đôi mắt xanh lá hiện lên ánh mắt quen thuộc hắn nhớ thương 16 năm qua, hắn liền ôm lấy Harry, mạnh mẽ ôm, như muốn đem cậu nhập vào thân thể, “Trở về là được, trở về là được. Ta nhớ em, Harry, ta yêu em.”

Chính văn hoàn.
Bình Luận (0)
Comment