Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 57

” Em vui chứ, Harry?” Voldemort cảm thấy kỳ lạ, cậu bé của hắn rất vui vẻ nhưng sao ánh mắt lại hiện lên một chút chua xót. Harry vì chuyện gì mà khổ sở? Hắn thật sự muốn biết, nhưng hắn không chắc chắn Harry có nguyện nói cho hắn không. Cậu bé này có vô số bí ẩn, ví như có thực lực rất mạnh, lúc đối mặt với chiến tranh thì cực kỳ bình tĩnh và tàn nhẫn, càng bí ẩn chính là cậu bé không dứt bỏ được đau khổ. Mà sự đau khổ này, Harry tình nguyện giữ trong lòng, không muốn nói ra. Hắn phái người tra được chuyện của Harry từ năm11 tuổi, nhưng trước đó, hoàn toàn không có gì, giống như Harry chưa từng tồn tại. Nếu không phải Harry mới 16 tuổi, Voldemort thực sự đã nghĩ đến Harry đã sử dụng cách chuyển đổi thời gian. Khả năng duy nhất, chính là quá khứ Harry rất phức tạp, điều này tạo cho Harry thực lực khó lường, cũng khiến Harry khó có thể thoát khỏi đau khổ.

Câu hỏi của Voldemort khiến Harry bừng tỉnh, ánh mắt của nam nhân phản chiếu hình ảnh đau khổ của cậu. Tưởng tượng cậu và Voldemort luôn có gút mắt khó giải quyết, cậu không thể vui nổi. Voldemort là kẻ thù của cậu, hắn sẽ vì một lời tiên đoán mà giết chết cha mẹ cậu, thiếu chút nữa giết luôn cậu. Nhưng Voldemort lại mang đến cho cậu ấm áp mà cậu luôn khao khát, khiến cậu cảm giác được ấm áp và yêu thương chưa từng có. Từ khi cậu đi vào thời đại này, cậu chỉ hy vọng có một ngày có thể hưởng thụ cuộc sống an bình, không có cái gọi là nhiệm vụ cứu thế, cũng không có nhiều tảng đá đè nặng trong lòng, không có ánh mắt chờ mong, hiện tại cậu đã có được cuộc sống này, nhưng tình cảm của Voldemort sẽ phá hủy nó!

Hạ quyết tâm, cậu nghiêng đầu, { Nagini, ta có việc nói với Voldy, ngươi có thể……}

Nagini vẫy vẫy cái đuôi, tựa hồ đang cười, { Ta biết, ta biết, ta đi.}

Nó nhanh chóng uốn lượn rời khỏi đại sảnh.

” Ta nghĩ, lời em muốn nói, chỉ sợ không phải điều ta muốn nghe.” Voldemort không để ý Harry đang giãy dụa, ôm cậu ngồi trên đùi, bình tĩnh nhìn vẻ mặt tràn đầy kiên quyết của Harry. Cậu bé này định nói gì chả lẽ hắn không biết sao.

Harry nhìn hắn, sau đó quay đầu, ” Voldy, ngươi thích ta, phải không?”

Nếu là ngày hôm qua, Harry hỏi những lời này, Voldemort nhất định vui vẻ không kiềm chế được, nhưng nhìn ánh mắt quả quyết của Harry, câu hỏi này làm Voldemort có chút kinh ngạc. Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên vô số ý tưởng, cuối cùng trả lời đúng sự thật: ” Thích không đủ để biểu đạt sự mê luyến của ta đối với em, Harry, ta yêu em.”

” Ta yêu em.”

Harry chỉ cảm thấy từng đợt đau khổ. Sớm có chuẩn bị nhưng cậu vẫn khó chịu, những lời chuẩn bị để nói đều quên hết, trong mắt, trong lòng chỉ có ánh mắt thâm tình của Voldemort, sự vui sướng cũng với sự đau khổ hỗn loạn trong tim. Loại cảm giác cậu rất quen thuộc, quá khứ đã từng trải qua. Khi cô gái tóc đỏ ngượng ngùng nói ra ” Em yêu anh”, vừa vui vẻ, vừa chua xót, đó là tư vị của tình yêu. Không thể tưởng được mười năm sau, chính là cách ngày đó 30 năm, cậu lại một lần nữa cảm nhận tư vị này. Chỉ khác là lúc đó cậu hưởng thụ một chút ngọt ngào, giúp cậu có dũng khí chống lại kẻ thù, còn lúc này đây, đau khổ chiếm giữ tâm linh, trái tim giống như băng hàn. Hóa ra, cậu cũng không hề thờ ơ, hóa ra, cậu bất tri bất giác rơi vào võng tình. Nam nhân trước mắt, dùng cách quan tâm chăm sóc cậu, dùng sự độc chiếm và dịu dàng đi vào trái tim cậu, cậu tỉnh tỉnh mê mê rơi vào tình yêu của hắn. Yêu là bình thường, chỉ cần đúng thời gian gặp gỡ đúng người. Nhưng, cậu ở sai thời gian gặp gỡ sai người, cậu yêu người giết chết cha mẹ mình, cậu yêu người muốn giết cậu, cậu yêu kẻ thù suốt đời của mình. Có lẽ tại thời đại này bọn họ không phải kẻ thù, nhưng cũng sẽ không có cùng mục tiêu, suy nghĩ của bọn họ khác biệt, bọn họ có khoảng cách không thể vượt qua, tình yêu không thể lấp đầy khoảng cách này, tình yêu không phải vạn năng.
Bình Luận (0)
Comment