Lâu dạy học của lớp cổ dược học là một nơi âm u thực tĩnh lặng, ít nhất sau khi Dược Cơ xuất hiện, nó quả thực đã trở thành nơi mà không ai muốn đi ngang, là cơn ác mộng của đệ tử Tây Diệp La.
Bất quá, đối với Huân nhi mà nói, nơi này làm bé thực vừa lòng. Mà xem thái độ của Dược Cơ cùng đám đệ tử của nàng, tựa hồ không chút ăn năn hối hận vì mình đã làm nơi này hoang vắng như vậy.
Hiện tại điều duy nhất làm Dược Cơ cùng mấy thanh niên kia bất mãn chính là không ai chịu đi qua nơi này, này có nghĩa, nếu bọn họ muốn tìm người nghiệm thuốc thì nhất định phải rời phòng học, ra bên ngoài thuận tay túm vài con dê. Về phần ai không hay ho trở thành sơn dương vô tội trong tay Dược Cơ thì nó không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng.
Mà mấy ngày nay, Huân nhi gần như vẫn luôn ở phòng học, nhìn nữ nhân xinh đẹp kia giảng giải một ít phương diện tri thức cổ dược học cùng một ít dược thảo trân quý nàng hái từ thâm sơn cùng cốc cùng vách núi đen vô cùng nguy hiểm.
Đối với số dược thảo hình thù kì quái có đủ tác dụng thiên kì bách quái mà Dược Cơ giới thiệu, Huân nhi chỉ cần nghe một lần liền nhớ kỹ. Đối với việc này, Dược Cơ không thể không thừa nhận, tuyệt mỹ thiếu niên này có thiên phú rất cao.
Mà Huân nhi cũng nhờ nói chuyện phiếm với Dược Cơ đã biết được rất nhiều thứ bé hứng thú. Tỷ như, tòa đỉnh lô ở trung tâm phòng học chính là ‘Dược Vương Đỉnh’ mà tất cả những người ham thích cổ dược viễn cổ thèm nhỏ dãi ba thước. Mà Dược Cơ sở dĩ gọi là ‘Dược Cơ’ chính vì nữ nhân xinh đẹp này có y thuật rất cao, đồng thời nàng cũng có độc thuật vô cùng cường hãn, là người ta rất yêu thích nhưng lại cố kỵ.
Từ miệng Dược Cơ, Huân nhi biết ‘Dược Vương Đỉnh’ kia kì thực trước đây nàng ta vô tình tìm được trong tàng thư các nhà mình. Đồng thời, còn tìm thấy một quyển ‘Dược Vương Kinh Thư’ cũ rách, ngay ở bên trong Dược Vương Đỉnh. Lúc Dược Cơ mở đỉnh ra đã phát hiện.
Lúc đó tiểu nữ hài bởi vì một phút hiếu kì nên nhìn một cái, từ đó về sau liền mê đắm trong biển tri thức biến ảo vô cùng kia.
Có lẽ nàng cùng ‘Dược Vương Đỉnh’ thật sự rất có duyên phận đi, làm nàng trong lúc vô tình đi vào tàng thư các phát hiện nó nằm tít trong góc. Cứ việc lúc ấy, lúc nàng nói với phụ thân mình muốn học y, phụ thân đã kịch liệt phản đối, ngay cả đại tỷ rất thương yêu nàng cũng khuyên nàng từ bỏ. Bất quá hiện tại, nàng thành Dược Cơ, Dược Vương Đỉnh vẫn như cũ trở thành bảo bối chế thuốc không thể thiếu của nàng.
Tuy mỗi khi nàng thấy mấy đệ tử đắc ý của mình quay quanh đỉnh mà chảy nước miếng, Dược Cơ luôn đắc ý ngửa mặt lên trời cười to, hâm mộ chết đám tiểu tử kia, sau đó lần nào cũng kích thích bọn họ đi ra ngoài một vòng, sau đó trong tay sẽ có thêm rất nhiều đỉnh lô đủ hình dạng khác nhau.
Đương nhiên, số đỉnh lô kia dùng không được bao lâu đã hư, chấm dứt sớm sinh mệnh vốn có thể kéo dài vài chục năm của chúng.
Mấy ngày nay cùng Dược Cơ, còn có vài người khác ở cùng, Huân nhi ít nhiều cũng quen thuộc bọn họ một chút. Tỷ như nam nhân bộ dạng cường tráng nhất trong phòng học, kỳ thực chính là đệ tử đắc ý được Dược Cơ coi trọng nhất.
Bởi vì mỗi lần Dược Cơ mỹ nhân ra ngoài kiếm sơn dương, bởi vì sơn dương quá màu mỡ hoặc cơ thể quá cường tráng, Dược Cơ mỹ nhân lại thuộc loại hình nữ nhân yếu ớt, căn bản không thể lôi về. Lúc này, liền đến phiên nhóm đệ tử bên người nàng xuất lực.
Dù sao, một con dê cũng có thể để thiệt nhiều người cùng xâm lược. Đợi đến lúc bọn họ đều cảm thấy mỹ mãn hoặc con dê kia sắp chịu không nổi thì gọi hắn đem dê ra ngoài. Đương nhiên, phải đem đi xa một chút, tránh cho đám dê quá mức sợ hãi mà thét chói tai, quấy rầy bọn họ học tập. Công việc tay chân mệt nhọc này tự nhiên do nhóm nam nhân cường tráng nhất trong lớp cổ dược học làm.
Đây là kết quả Huân nhi tỉ ỉ quan sát một phen. Dù sao mấy ngày nay chuyện như vậy rất nhiều, bởi vì năm nay có Huân nhi cùng Phong Diệp đồng học gia nhập nên bọn họ muốn tiến hành giảng giải trên cơ thể sống cho tân đồng học. Đương nhiên, này cũng chỉ là thuận tiện.
Mà đối với nam nhân tuấn mỹ vẫn luôn bảo hộ bên cạnh thiếu niên tuyệt mỹ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm người ta không dám đánh chủ ý lên đầu lão hổ.
Tuy rằng xem cơ thể cường tráng hoàn mỹ của Cơ Thần Thệ đồng học, quả thực rất thích hợp trở thành tuyệt phẩm cho bọn họ tranh đoạt. Bất quá, dù sao cũng không phải sơn dương đáng yêu, bọn họ vẫn rất quý trùng sinh mệnh của mình a. Với lại Dược Cơ lão sư mà bọn họ thực kính trọng từ khi nhìn thấy thiếu niên kia tựa hồ cũng có chút bất thường.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ cứ cảm thấy ánh mắt Dược Cơ lão sư nhìn về hía tuyệt mỹ thiếu niên ở cạnh nam tử kia thực làm người ta rợn da gà, cứ như hận không thể lột bỏ y phục trên người tuyệt mỹ thiếu niê kia. Dược Cơ lão sư a, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a, nam tử bên người thiếu niên kia không phải dễ nói chuyện đâu a.
Tiếng lòng của các đệ tử, Dược Cơ tự nhiên không nghe được, hiện giờ tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên người đứa nhỏ xinh đẹp tuyệt luân kia. Nhất là lúc nhìn về phía bộ sa y che chắn trên người Huân nhi, ánh mắt Dược Cơ lòe lòe tỏa sáng, hận không thể lập tức bổ nhào tới tự động thủ cơm no áo ấm.
Bất quá hiển nhiên ngay cả người có thần kinh thô như Dược Cơ cũng không thể bỏ qua bầu không khí hiện tại. Dù sao nam nhân tuấn mỹ kia làm nàng khá động tâm. Bất quá không biết nên nói nàng động tâm vì khí lực cường kiện của nam nhân có thể làm nàng không chút cố kỵ lấy y làm người nghiệm thuốc, hay là động lòng với sức quyến rũ nam tính của đối phương.
Bất quá hiện tại đó cũng không phải trọng điểm lo lắng của Dược Cơ. Ánh mắt nàng không chớp nhìn thân thể yếu ớt không xương của Huân nhi, nhất là vòng eo tinh tế mảnh khảnh cùng sa y phiêu dật xinh đẹp kia.
“Huân nhi, ngươi không nóng sao? Ngươi mặc nhiều như vậy, cởi bớt một kiện ra đi.” May cởi mau cởi đi, chỉ cần ngươi cởi, một góc kiện sa y kia liền thuộc về Dược Cơ ta. Hơn nữa bất quá chỉ là một lớp vải mỏng manh, thiếu đi cũng không giảm bớt mỹ quan. Ánh mắt Dược Cơ chớp cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Huân nhi.
Y phục mà tuyệt mỹ thiếu niên này mặc trên người chính là sản phẩm đặc biệt nhất của tiểu quốc An Na Lợi Tư ở phía tây a.
Nghe nói loại vải dệt này rất trân quý, số lượng rất thưa thớt, hơn nữa bởi vì nó còn có công năng phòng ngự, vì thế lúc chế thành y phục không những vĩnh viễn không dính một hạt bụi, còn có công năng bảo hộ vô cùng cường hãn, có thể so với kết giới bảo hộ.
Vài năm trước, vì tìm kiếm dược thảo, Dược Cơ phải đi khắp Thương Lam đại lục, tự nhiên cũng tới An Na Lợi Tư quốc. Bởi vì phía sau An Na Lợi Tư chính là cùng xa xôi nhất ở phương tây Thương Lam đại lục, đồng thời cũng là Vụ Sắc sâm lâm. Ở nơi đó có thứ Dược Cơ muốn tìm.
Mà loại vải dệt thần kì kia của An Na Lợi Tư nghe nói được chế xuất từ một loại thực vật hiếm thấy trong Vụ Sắc sâm lâm. Vốn nghe nói loại vải dệt này chế thành y phục có thể không nhiễm bụi, thân là nữ nhân, hơn nữ còn vô cùng xinh đẹp, Dược Cơ dĩ nhiên động tâm. Kết quả hỏi han một phen thì không khỏi thất vọng.
Kia thế nhưng là cống phẩm hiến cho Tây Lam Lam đế bệ hạ? Này có phải chính là câu nói ‘vật dĩ hi vi quý’ [vì hiếm nên quý] không a? Vốn Dược Cơ đã không ôm hi vọng, bởi vì cho dù nàng có thể hái được loại thực vật này cũng không thể làm ra y phục. Chính là hiện tại, sa y mỏng manh xinh đẹp này cứ thế xuất hiện trước mắt nàng, bảo nàng sao có thể không động tâm cơ chứ?
Tuy Huân nhi tới lớp cổ dược học đã được vài ngày, cho dù Dược Cơ rất hiếm khi rời khỏi lâu dạy học cũng từ miệng người khác, đặc biệt là nhóm đệ tử, Dược Cơ vẫn biết tuyệt mỹ thiếu niên này chính là Tây Lam Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân được mọi người chú ý nhất.
Khó trách, nàng đã nói loại cống phẩm được hiến cho Lam đế bệ hạ sao có thể mặc trên người thiếu niên, hóa ra là vì thế, bất quá Tây Lam Lam đế đối với vị Cửu hoàng tử điện hạ này cũng quá sủng ái đi? Sao nàng lại cứ cảm thấy có chút bất thường.
Ngay lúc Dược Cơ lắc đầu định quăng ý tưởng này ra khỏi đầu, nàng thế nhưng không phát hiện Huân nhi dùng ánh mắt kì quái chăm chú quan sát vị đạo sư cổ dược học này. Nàng hỏi bé thấy nóng không? Trong phòng học âm trầm này mà cảm thấy nóng được sao?
“Ta không nóng, hơn nữa ta cũng mặc không nhiều, chỉ có một kiện mà thôi.”
Tuy thoạt nhìn sa y Huân nhi mặc trên người làm người ta có cảm giác như mặc ngàn tầng, bất quá thực tế chỉ có một tầng duy nhất mà thôi. Hơn nữa Huân nhi nhìn Dược Cơ, cảm thấy nàng ta không phải đơn thuần quan tâm tới bé. Từ ánh mắt nữ nhân, Huân nhi chú ý có thứ gì đó chợt lóe lên.
“A? Như vậy sao được!” Nếu không cởi quần áo, mình làm thế nào lấy một góc trên y phục thiếu niên để làm khăn tay bây giờ? Phải biết, nàng mỗi ngày đứng trong phòng học chế dược, lau dơ biết bao nhiêu là khăn tay a. Tuy mua khăn tay cũng không tốn bao nhiêu, bất quá nàng cũng không giàu có gì, nhất là còn phải mua rất nhiều dược thảo, kia đều là tiêu tiền như nước a. Chi tiêu của nàng lại ngày càng tăng cao a.
“Vì cái gì không được?” Chẳng lẽ nàng muốn nhìn bé cởi y phục? Huân nhi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Đối với Huân nhi mà nói, bé thật sự không thể nào hiểu được ý đồ của Dược Cơ đạo sư. Bất quá về phần Tây Lam Thương Khung vẫn thủ hộ bên cạnh Huân nhi mà nói, nam nhân hiện tại đã dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm chăm chú nhìn nữ nhân có chút thẹn thùng bên kia.
“A, không có gì không có gì. Đúng rồi, nghe nói Huân nhi là Cửu hoàng tử được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, kia hiện giờ Huân nhi tới Tây Diệp La học viện, Lam đế bệ hạ cứ vậy yên tâm để Huân nhi một mình tới nơi này sao? Hay là, kì thật Cơ Thần Thệ đồng học chính là Lam đế bệ hạ giả trang?”
Vốn chỉ là lời nói tùy ý để làm nam nhân dời đi lực chú ý, dù sao bị ánh mắt lãnh liệt kia nhìn chằm chằm, cho dù thần kinh Dược Cơ thô cỡ nào cũng chịu không thấu a.
Bất quá lời vừa ra khỏi miệng, Dược Cơ cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Cơ Thần Thệ thật sự chính là Lam đế bệ hạ sao? Dù sao nàng cũng chưa từng nghe nói qua bộ tộc Cơ thị của nàng có người như vậy.
Hơn nữa lúc nhìn thấy nam nhân này, nghe dòng họ của y, Dược Cơ có đặc biệt hỏi thăm tin tức về y trong Tây Diệp La học viện, kết quả lại nghe nói y là điệt tử bên nương gia của thê tử Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn, là đứa nhỏ của muội muội Dao Cơ phu nhân.
Nhưng điều này sao có thể? Không nói tới nàng còn chưa thành thân, không có đứa nhỏ. Mà nếu người bọn họ nói là Dạ Cơ tỷ tỷ thì càng không có khả năng. Đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ vẫn còn ở Đông Lăng a, hơn nữa với sự việc mà nàng biết lúc đó, đứa nhỏ kia có thể đã muốn…
Thế mới nói, nam nhân tuấn mỹ như thần, trên người lại tản mát ra khí chất làm người ta sợ hãi này tuyệt đối không có khả năng là đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ. Chính là với sự khôn khéo của Dao Cơ tỷ tỷ, tỷ ấy lại không nhìn ra điểm đáng ngờ sao? Xem ra nàng nên tìm cơ hội gặp Dao Cơ tỷ tỷ một phen.
“Cơ Thần Thệ, ngươi thật sự là đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ sao?”