Tây Lam Yêu Ca

Chương 109

“Cửu điện hạ!” Huân nhi biểu đệ? Nãi nãi đến Tây Diệp La học viện vì Huân nhi biểu đệ?

Phong Diệp không khỏi nghi hoặc nhìn vẻ mặt rõ ràng có chút kích động của tuyệt sắc thiếu niên. Mà hiển nhiên, Phong Diệp đột ngột hô to đã làm Dao Cơ phu nhân cùng Dược Cơ lấy lại tinh thần. Chỉ thấy Dao Cơ phu nhân lôi kéo tay Dược Cơ, kích động đi về phía Huân nhi.

“Huân nhi, đây là tiểu muội muội Cơ Chi Nhã của ta, cũng là muội muội của mẫu thân Dạ Cơ ngươi. Ngươi nhất định không biết! Nàng là tiểu di của ngươi!”

Dao Cơ phu nhân vì gặp lại muội muội mất tích đã lâu mà vui sướng đến chảy nước mắt, nói.

“Tỷ tỷ, ngươi nói gì? Ngươi nói Huân nhi là đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ? Không có khả năng, này không có khả năng! Đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ không phải ở bộ tộc Đế Luyện sao? Dao Cơ tỷ tỷ, sao ngươi lại hồ đồ như vậy. Huân nhi là Cửu hoàng tử tôn quý của Tây Lam quốc, cũng là ngoại tôn của tỷ, không phải điệt tử a!”

Rõ ràng, Dược Cơ rất khiếp sợ, trừng to mắt nhìn tuyệt sắc thiếu niên, không ngừng lắc đầu.

Đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ nàng đã từng gặp qua, ở bộ tộc Đế Luyện, tuyệt đối không phải thiếu niên trước mắt a! Tuy đứa nhỏ trong trí nhớ cùng Huân nhi thực giống nhau, vô luận là khí chất hay dung mạo, chính là nàng rõ ràng thấy đứa nhỏ kia ở…

“Ngươi cũng vì thánh vật của bộ tộc Đế Luyện mà tới đi! Nữ nhân ngu xuẩn!”

“Mới không phải, ta vì tiểu điệt tử của ta mà đến!”

Ngay lúc Dược Cơ không ngừng phủ định trong lòng, nghi hoặc nhìn Huân nhi thì đột nhiên nghe nam nhân trầm mặc bên cạnh Phong Chích Viêm chậm rãi mở miệng, nói ra cuộc nói chuyện của nàng khi gặp hắc y nam tử ở vách núi đen phía hậu sơn bộ tộc Đế Luyện.

Ngày đó, nàng thừa dịp bộ tộc Đế Luyện bận rộn thủ hộ thánh vật trong tộc mà phòng thủ yếu đi, định lặng lẽ từ hậu sơn lẻn vào bộ tộc Đế Luyện. Nhưng, Dược Cơ thật sự không ngờ, nàng thế nhưng gặp được đứa nhỏ mờ ảo không giống phàm nhân kia ở vách núi đen hiểm yếu ở hậu sơn.

Sau đó, Dược Cơ gặp phải nam tử kia… Hắc Nguyệt, ám ảnh của tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện.

Nói vậy, nam nhân đột nhiên mở miệng nói chuyện này chẳng phải chính là… Hắc Nguyệt…

Lúc trước trơ mắt nhìn thấy hắc y nam tử thế nhưng ôm đứa nhỏ xinh đẹp kia đột ngột nhảy xuống vách nùi, Dược Cơ có thể nói là vô cùng khiếp sợ, sau đó chính là phẫn nộ vô cùng. Nàng thật vất vả mới ôm đứa nhỏ làm người ta đau lòng kia khỏi bờ vực, không ngờ người này lại…

Dược Cơ cũng không rõ mình vì nam tử kia không biết quý trùng sinh mệnh, hay vì hắn lôi kéo đứa nhỏ cùng nhảy xuống mà phẫn nộ, nhưng vẫn chấn động vì cái liếc mắt lộ ra biểu tình thoải mái của đứa nhỏ kia ở khoảnh khắc cuối cùng.

Tóm lại, lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào, nàng thế nhưng lại chạy xuống dưới chân vách núi, cũng không quản bọn họ từ trên cao như vậy nhảy xuống liệu có còn mệnh hay không.

Lúc Dược Cơ thật vất vả xuống dưới vách núi thì chỉ thấy hắc y am tử cả người toàn là máu nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Dược Cơ vội vàng chạy tới, kiểm tra thân thể nam tử một lần, lại phát hiện đối phương chỉ bị chút thương nhẹ, không có gì lo ngại. Nàng không khỏi thở phào một hơi.

Thật sự là mạng lớn a! Nhảy xuống từ vách núi cao như vậy, đừng nói không chết, ngay cả trọng thương cũng không! Người bình thường từ nơi cao như vậy rơi xuống còn không phải đã tan xương nát thịt sao? Nếu rớt xuống nước thì còn có thể may mắn giữ được cái mạng. Nhưng vì sao hắn lại không có chuyện gì?

Dược Cơ sờ sờ mảnh đất nam tử nằ, phát hiện tuy đất rất xốp, nhưng vẫn đủ để làm một người nhảy từ trên vách núi xuống ngã chết. Hơn nữa, nhìn một thân đỏ yêu dị của nam tử, Dược Cơ không khỏi nghi hoặc: chảy nhiều máu như vậy sao có thể bị thương nhẹ? Chẳng lẽ máu này không phải của hắn?

Trái tim mới thả lỏng của Dược Cơ không khỏi căng thẳng. Đứa nhỏ kia đâu? Đứa nhỏ kia ở nơi nào? Dược Cơ cuống quít nhìn xung quanh.

Không có! Trừ bỏ một mảnh yên tĩnh, cái gì cũng không có! Lo lắng tìm kiếm khắp nơi một lần, chính là không phát hiện bất cứ dấu vết nào, đứa nhỏ kia hệt như đã biến mất, tìm không thấy dấu vết chứng minh nó từng tồn tại. Ngay cả vết máu cũng không có. Kia nàng có thể cho rằng, máu trên người nam tử kia kì thực cũng không phải của đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị kia không?

Chính là nàng thấy rõ ràng nam tử ôm đứa nhỏ nhảy xuống a, vì sao không thấy tung tích đâu? Đi lại bên cạnh nam tử, Dược Cơ không khỏi nghi hoặc nhìn cả người đầy vét máu của đối phương. Vết máu đỏ rực này là của ai?

Đột nhiên, Dược Cơ hoảng sợ trợn to mắt. Nàng thấy máu trên người nam tử thế nhưng chậm rãi giảm bớt, xâm nhập vào làn da, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng hình thành một chú ấn mà đỏ trên mu bàn tay phải.

“Huyết tế!” Dược Cơ không dám tin kinh hô!

“Huyết tế, sao lại có thể là huyết tế?” Dược Cơ nhìn ấn kí đỏ rực dần dần thành hình, không khỏi phát lạnh trong lòng.

Này nếu thực là huyết tế, mà máu trên người nam tử cũng là của đứa nhỏ kia, như vậy chẳng phải đứa nhỏ kia đã…

Nghĩ tới đây, Dược Cơ không khỏi kinh hoàng. Không rõ nguyên nhân nhưng nàng thực lòng hi vọng đứa nhỏ kia không có việc gì. Chính là tình huống hiện tại hiển nhiên đang phát triển theo chiều hướng tệ nhất. Hiện tại, việc cấp bách chính là tìm ra đứa nhỏ kia rời nói sau. Chính là phóng nhãn nhìn khắp chân núi, nào có bóng dáng đứa nhỏ?

“Ân…”

Ngay lúc Dược Cơ không biết làm sao thì đột nhiên nghe thấy bên người truyền tới tiếng kêu rên. Dược Cơ cúi đầu, phát hiện nam nhân hôn mê bên cạnh tựa hồ đã tỉnh.

Chỉ thấy hàng mi rậm của hắc y nam tử run rẩy, sau đó chậm rãi mở ra một đôi mắt đen như mực.

Nam tử mới tỉnh lại tựa hồ còn rất mờ mịt, ánh mắt nhìn nữ nhân trước mặt có một đoạn thời gian không có tiêu điểm. Mà nháy mắt Dược Cơ nhìn thấy nam nhân tỉnh lại liền kích động bổ nhào tới, túm lấy vai nam nhân, lo lắng hỏi.

“Đứa nhỏ kia ở nơi nào? Mau nói cho ta biết, đứa nhỏ kia ở nơi nào?”

“Đứa nhỏ? Thần nhi? Thần nhi!” Thì thào lặp lại tên Thần nhi mấy lần, nam tử đang mờ mịt lập tức thanh tỉnh.

Nhìn thấy nữ nhân kích động mang theo chút điên cuồng, Hắc Nguyệt bất chấp truy hỏi nữ nhân tự xưng tới tìm tiểu điệt tử nhà mình vì sao lại xuất hiện ở đây, hắn đứng lên, lo lắng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Thần nhi. Nhưng kết quả tự nhiên cũng giống như Dược Cơ, Thần nhi không thấy!

Hắc Nguyệt lúc ấy cơ hồ tâm như tro tàn. Linh hồn Thần nhi đã tiêu tán rồi sao? Thế nhưng ngay cả thân thể cũng không lưu lại? Đều tại hắn! Là hắn đã giết Thần nhi! Là hắn! Hắn đáng chết!

Lúc ấy Hắc Nguyệt chỉ còn kém tự chấm dứt mạng sống mình, thanh chủy thủ đã đâm vào trái tim Thần nhi vẫn còn sắc đỏ chói mắt vì dính máu vẫn còn nắm chặt trong tay. Nếu không phải Dược Cơ phản ứng mau, chú ý vẻ mặt Hắc Nguyệt lúc đó không đúng, đúng lúc ngăn cản thì chỉ sợ hiện tại Hắc Nguyệt đã không còn cơ hội gặp lại Huân nhi.

Lúc đó ở dưới nhai cốc, Hắc Nguyệt vì cái chết của Thần nhi mà tự trách, tinh thần sa sút một đoạn thời gian rất dài. Mà trong đoạn thời gian Hắc Nguyệt sống như mất hồn đó, chính là Dược Cơ một mực chiếu cố hắn. Cũng trong đoạn thời gian sống cùng này, Dược Cơ đã biết những chuyện phát sinh trên người Thần nhi. Cũng biết, Thần nhi chính là đứa nhỏ mười năm trước bị mang về bộ tộc Đế Luyện, tiểu điệt tử mà nàng muốn tìm.

Một tháng sau, Hắc Nguyệt khôi phục thần trí, mang theo cừu hận đầy ắp rời khỏi nhai cốc, từ đó về sau không biết biến mất ở nơi nào. Mà Dược Cơ cũng tràn ngập phẫn nộ lẳng lặng lẻn vào bộ tộc Đế Luyện. Điệt tử của Dược Cơ nàng thế nhưng bị đối xử như vậy, nàng há có thể dễ dàng buông tha tên nam nhân đã hại Thần nhi!

Tuy Dược Cơ tự biết, luận về thực lực hay tu vi, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Đế Luyện Tà thân là tộc trưởng. Nhưng nếu xét về dùng dược thì sao?

Điệt tử của nàng đã chết, Dược Cơ nàng tuyệt đối không cho phép kẻ dám hại điệt tử mình còn sống! Cho dù cuối cùng phải bỏ cả mạng cũng không sao! Nhưng Dược Cơ thật không ngờ, Đế Luyện Tà còn chưa kịp gặp, nàng lại thấy đứa nhỏ yêu dị kia. Chính là lần này, đứa nhỏ kia không còn cảm giác linh hồn tồn tại nữa.

Vì thế, lúc đột nhiên nghe Dao Cơ tỷ tỷ nói Huân nhi là đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ, nàng mới không thể tin nổi. Thần nhi vẫn còn ở địa cung của bộ tộc Đế Luyện a! Thần nhi rõ ràng còn sống, chính là linh hồn bị Đế Luyện Tà khống chế mà thôi. Nàng đi khắp Thương Lam đại lục mấy năm nay còn không phải vì muốn cứu Thần nhi thoát khỏi sự khống chế của Đế Luyện Tà sao?

Chính là hiện tại, nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đứng trước mặt, Dao Cơ lại không thể phủ nhận, đối với Huân nhi, nàng có cảm giác rất thân thiết xuất phát từ sâu trong nội tâm, rất giống với lúc mình gặp Thần nhi.

Huân nhi thật là đứa nhỏ của Dạ Cơ tỷ tỷ sao? Dược Cơ tuy trong lòng đã khẳng định, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi chăm chú nhìn nam nhân vừa mở miệng. Đó là Hắc Nguyệt! Tuy Dược Cơ không biết vì sao bộ dáng của hắn cùng trước kia không giống. Hẳn là dịch dung đi!

Quả nhiên, phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Dược Cơ, Hắc Nguyệt đưa tay lên mặt kéo xuống, sau đó chỉ thấy trong tay hắn là một tấm nhân bì diện vụ. Mà gương mặt nam nhân cũng chính là gương mặt thanh lệ tuấn tú mà Dược Cơ từng gặp.

Khôi phục diện mạo vốn có của mình, Hắc Nguyệt liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau đó chăm chú nhìn Dược Cơ. Hắc Nguyệt biết, Dược Cơ có lẽ vẫn còn nghi hoặc thân phận của Huân nhi. Vì thế, nam tử chậm rãi nâng cánh tay phải lên, lộ ra ấn chú kiều diễm trên mu bàn tay, chậm rãi nói.

“Ngươi không phải nghi hoặc ấn chú trên tay ta làm thế nào mà có sao? Cái giá của huyết tế chính là sinh mệnh của bản thân. Mà lúc ngươi thấy ta dưới vách núi, không phải đã đoán được máu nhiễm đỏ cơ thể ta là của ai rồi sao? Đó là Thần nhi, là máu của Thần nhi. Vì thế, lần đầu tiên ta nhìn thấy Thần nhi, ta liền biết, Huân nhi chính là Thần nhi!”

“Huân nhi…”
Bình Luận (0)
Comment