“Lam đế bệ hạ, đứa nhỏ Huân nhi này từ lần đầu tiên ta gặp đã rất thích. Hiện tại, biết Huân nhi chính là đứa nhỏ của Dạ Cơ, đối với Huân nhi ta lại càng không thể buông tay.” Dao Cơ phu nhân nghiêm túc nhìn Tây Lam Thương Khung, cũng không vì uy nghiêm làm người ta hoảng sợ của Lam đế bệ hạ mà động dung.
Ánh mắt từ từ dời xuống, dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên mà nam nhân ôm chặt trong lòng, giọng điệu không khỏi tràn ngập từ ái nói tiếp: “Đứa nhỏ này đã chịu khổ rất nhiều, mặc kệ là tiền thế bị đối xử như không phải con người ở bộ tộc Đế Luyện, hay Cửu hoàng tử của Lam đế bệ hạ người ở kiếp này, không phải cũng đã chịu khổ suốt bảy năm ở lãnh cung hay sao?
Tuy ta biết, Nhược nhi bị biếm lãnh cung là trừng phạt đúng tội, chính là đứa nhỏ xinh đẹp này cũng làm người ta không khỏi đau lòng vô cùng. Hiện tại, ta thật vất vả mới nhận thức với Huân nhi, Lam đế bệ hạ chẳng lẽ không nể tình ta tưởng niệm Dạ Cơ cùng đứa nhỏ của nàng nhiều năm như vậy, để Huân nhi theo ta một đoạn thời gian sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Dao Cơ phu nhân không khỏi mang theo khẩn cầu thật sâu.
Nói thật, nếu hiện tại Dao Cơ phu nhân nói với y muốn bất cứ hoàng tử nào đó chứ không phải Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có thể không chút do dự đá hoàng tử kia cho Dao Cơ phu nhân mang đi. Dù sao mình thân là Tây Lam đế vương, đối với lời nói cảm động ẩn chứa chân tình huyết thống như vậy, y cũng cân nhắc một chút.
Chính là hiện tại, người mà vị phu nhân tràn ngập quý khí này muốn lại chính là Huân nhi của y, Tây Lam Thương Khung sao có thể dễ dàng đáp ứng. Phải biết, nữ nhân này cũng không phải nhân vật đơn giản. Là lâu chủ của tổ chức tình báo Thần Dạ Lâu đứng đầu thiên hạ, Dao Cơ phu nhân hoàn toàn không phải nữ tử yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Huống chi, còn có ánh mắt sáng lòe như hổ rình mồi của Dược Cơ ở bên cạnh, Tây Lam Thương Khung lại càng không thể yên tâm để Huân nhi một mình ở cùng các nàng. Đám người Cơ gia này đều không phải nhân vật đơn giản, tính cách lại quái dị, cùng bề ngoài hoàn toàn không tương xứng, xem bộ dáng Dao Cơ phu nhân cùng Dược Cơ, khóe miệng Tây Lam Thương Khung không khỏi run rẩy.
Hai nữ nhân này làm việc hoàn toàn là tùy tâm sở dục, sẽ không để ý tới ý tưởng người khác. Bằng không, Dược Cơ cũng không biến thành ác nhân đứng đầu Tây Diệp La học viện. Mà Dao Cơ phu nhân, theo khoảng thời gian ngắn Tây Lam Thương Khung trụ lại Phong phủ, y cũng phát hiện địa vị của Dao Cơ phu nhân ở Phong phủ rất cao.
Cho dù Dao Cơ phu nhân hàng năm đều vì Thần Dạ Lâu mà phải rời khỏi Phong phủ, nhưng theo Tây Lam Thương Khung quan sát, mọi người trong Phong phủ đều rất sợ hãi cùng tôn sùng nữ nhân này.
Nhất là đồng lứa phụ thân Phong Chích Viêm, bọn họ tôn kính vị mẫu thân này từ tận đáy lòng, thậm chí không dám làm trái ý. Chẳng sợ các nàng bình thường luôn làm bộ dáng tao nhã hào phóng bất kham hoặc lãnh khốc đạm mạc.
Mà một nữ nhân có thể làm đám nhi tử hoàn toàn phục tùng như vậy rất đáng giá để Tây Lam Thương Khung phòng bị. Phải biết, lúc còn chưa biết Huân nhi là đứa nhỏ của Dạ Cơ, Dao Cơ phu nhân cũng đã có ý tứ để Huân nhi làm người kế thừa Thần Dạ Lâu của nàng.
Mà hiện tại, Tây Lam Thương Khung chú ý tới ánh mắt Dao Cơ phu nhân nhìn Huân nhi, hoàn toàn là khẳng định cùng tán thành.
Thần Dạ Lâu thật sự là một tổ chức bí mật rất lớn, nếu Huân nhi trở thành lâu chủ, đối với Huân nhi mà nói có lẽ chính là chuyện tốt cũng không chừng. Dù sao nếu đối phó Đông Lăng, còn có Đế Luyện Tà hiện tại thân là quốc sư Đông Lăng, như vậy, có Thần Dạ Lâu duy trì, tuyệt đối là trợ giúp rất lớn.
Chính là, nếu để Huân nhi trở thành người thừa kế của Dao Cơ phu nhân, như vậy chẳng phải Huân nhi cung giống Dao Cơ phu nhân, hàng năm đều phải rời khỏi y sao? Không, không được, y tuyệt đối sẽ không cho Huân nhi rời khỏi mình.
Đối phó Đông Lăng, đặc biệt là tên nam nhân đã thương tổn Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có biện pháp làm Đông Lăng sụp đổ, làm Đế Luyện Tà thân là quốc sư bị vạn nhân phỉ nhổ, để hắn cũng nếm thử cảm giác bị người ta xem là tế phẩm hi sinh.
Cho dù không có Thần Dạ Lâu, Ám cung cùng Ám tần của hoàng tộc Tây Lam cũng không thua kém bất cứ tổ chức tình báo nào. Huống chi, Tây Lam Thương Khung cũng không tin tưởng, với cừu hận của Dao Cơ phu nhân với tộc trưởng hiện tại của bộ tộc Đế Luyện, nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Hiện tại Thần Dạ Lâu gia nhập, trong mắt Tây Lam Thương Khung bất quá chỉ tăng thêm phấn khích mở màn cho sự diệt vong của Đông Lăng mà thôi. Vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của Huân nhi, trên mặt Tây Lam Thương Khung lộ ra sắc lạnh thấu xương.
Tuy hiện giờ Đông Lăng Tam hoàng tử tựa hồ chiếm được sự duy trì của Đế Luyện Tà, có tộc nhân bộ tộc Đế Luyện âm thầm giúp đỡ, nhưng chỉ cần mình âm thầm trợ giúp một chút, để sự chú ý của hai đại quốc khác trên Thương Lam đại lục đều đặt trên bộ tộc Đế Luyện, như vậy Đế Luyện Tà kia còn dư thời gian cùng tinh lực đi đối phó thế lực bí ẩn ở Đông Lăng kia sao?
Tây Lam Thương Khung biết rõ, một đại quốc cuối cùng bị suy bại quyết định chủ yếu vì cuộc tranh quyền đoạt lợi của nhóm hoàng tộc. Mà lão cáo già Đông Lăng vương kia đã sắp bị tử thần gọi về đã quá mục nát rồi.
Bất quá, Tây Lam Thương Khung để ý hiện tại chính là, cách đây không lâu y nhận được mật văn truyền về từ Đông Lăng, trong đó có nhắc tới một đứa nhỏ làm người ta sợ hãi. Theo mật văn, đứa nhỏ kia bất quá chỉ mới bảy tám tuổi, có mái tóc ngân sắc xinh đẹp dài chấm đất.
Hơn nữa, bộ dáng đứa nhỏ tuy yêu dị tuyệt luân nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có biểu tình của nhân loại nên có. Càng làm người ta cảm thấy đáng sợ chính là sức mạnh của đứa nhỏ này rất cường đại, thủ pháp giết người lại sạch sẽ lưu loát. Lúc người ta còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện không biết từ khi nào trên cổ mình đã bị cắt một đường.
Huyết sắc nhiễm đỏ, thấm vào nền đất, nhưng đứa nhỏ đứng trên một mảnh đỏ rực đó toàn thân lại một mảnh ngân sắc, giống như một vị thần băng tuyết trong suốt thần thánh không thể xâm phạm, bễ nghễ nhìn xuống đám nhân loại nhỏ bé.
Nghe nói thế lực thần bí ở Đông Lăng vốn nhờ sự trợ giúp của Thần Dạ Lâu đã thành công lùi vào bóng tối, làm tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện cũng chỉ đành bất lực. Nhưng ngay lúc bọn họ thở phào một hơi thì ‘băng lục chi phách’ không biết từ nơi nào xuất hiện tìm được chỗ ở của bọn họ!
Băng lục chi phách, tinh phách băng tuyết giết chóc, là xưng hô của bọn họ dành cho đứa nhỏ làm người ta sợ hãi kia. Đứa nhỏ toàn thân đắm chìm trong huyết sắc kia đến nơi nào, nơi đó sẽ trở thành biển máu mênh mông.
Mà theo tin tức của ám tần thám thính được, đứa nhỏ kia từng xuất hiện bên người Đông Lăng quốc sư Đế Luyện Tà. Tuy rằng sau đó, vô luận bọn họ điều tra thế nào cũng không tìm ra bất cứ tin tức nào về ‘băng lục chi phách’ nữa.
Băng lục chi phách? Đứa nhỏ xuất hiện bên người Đế Luyện Tà? Chẳng lẽ là con rối hắn khống chế? Tiền thế của Huân nhi cũng vì Đế Luyện Tà mưu toan biến bé thành con rối giết chóc không có linh hồn nên cuối cùng mới lấy cái chết cầu giải thoát.
Kia hiện tại đứa nhỏ này là ai? Chẳng lẽ Đế Luyện Tà lại tìm một đứa nhỏ khác, trải qua thượng cổ thí luyện mà bị luyện chế trở thành công cụ giết chóc? Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Nếu đứa nhỏ kia thật sự có sức mạnh cường đại như vậy thì sự tình có chút phức tạp.
Huân nhi chính vì thượng cổ thí luyện mới đạt được quân tốc khế ước có thể thao túng sức mạnh trong thiên địa. Hiện giờ lại xuất hiện đứa nhỏ được xưng là ‘băng lục chi phách’, phải chăng trong tay nó cũng nắm sức mạnh nguyên tố?
Tây Lam Thương Khung không khỏi cau mày, cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Huân nhi không khỏi siết chặt, làm tuyệt mỹ thiếu niên hơi giãy dụa. Tuy chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng Tây Lam Thương Khung vẫn chú ý.
“Huân nhi, làm sao vậy?” Nam nhân hồi phục tinh thần sau, không khỏi quan tâm hỏi.
“Phụ hoàng, ngươi…” Mím môi, Huân nhi định oán giận vì phụ hoàng thất thần thì đột nhiên nghe Phong Diệp ở bên cạnh lớn tiếng nói ra nghi hoặc.
“Nãi nãi, các ngươi đang nói cái gì a? Huân nhi biểu đệ sao bối phận đột nhiên lại nhảy lên một bậc? Nếu Huân nhi biểu đệ là điệt tử của nãi nãi, kia chẳng phải, Diệp nhi cùng đại ca, nhị ca phải gọi là…? Diệp nhi không muốn!”
Phong Diệp nghi hoặc nhìn chăm chú vào tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng Lam đế bệ hạ, vẻ mặt không tình nguyện cùng không tin.
“Nãi nãi, Huân nhi biểu đệ không phải Cửu hoàng tử của Lam đế bệ hạ sao? Sao lại có thể như vậy? Nãi nãi không phải nói Dạ Cơ di nương đã mất tích hơn hai mươi năm sao? Như vậy cho dù là đứa nhỏ của di nương thì hiện tại niên kỷ ít nhất cũng phải lớn hơn đại ca đi, nhìn thế nào cũng thấy còn nhỏ hơn cả Diệp nhi a?” Điểm này nói thế nào cũng không thông.
“Linh hồn thương ca trùng sinh chi khúc, trớ chú cường đại mở ra không gian chuyển di, hẳn chính là vậy đi.” Tây Lam Thương Khung không khỏi thì thào nói nhỏ. Lúc Huân nhi sinh ra, thánh nữ trong thánh điện đã từng tới hoàng cung, sau khi để lại những lời này liền phiêu nhiên rời đi.
Lúc ấy, Tây Lam Thương Khung cũng không hiểu những lời này có ý gì. Đối với thánh nữ đột nhiên đến rồi lại đi, y chỉ cảm thấy rất quái lạ.
Thời điểm đó, đúng là lúc Nhược phi bị biếm lãnh cung được nửa năm. Mà Tây Lam Thương Khung đã sớm quên đi có một phi tử từng được mình sủng ái như vậy. Y càng không biết, nữ nhân bị y không chút do dự biếm vào lãnh dung vì độc hại hoàng tử đã ở cung tường đổ nát kia, vì y hạ sinh một đứa nhỏ xinh đẹp.
“Linh hồn thương ca trùng sinh chi khúc, trớ chú cường đại mở ra không gian chuyển di?” Mọi người ở đây đều là những kẻ thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên từ hai câu này hiểu ra ngọn nguồn sự tình.
Mà ánh mắt Tây Lam Thương Khung tràn ngập ôn nhu thâm tình vẫn lưu luyến trên người tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng. Tây Lam Thương Khung không khỏi nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên mình gặp gỡ Huân nhi ở liên trì hoàng cung.
Lần đó, y suýt chút nữa bởi vì thân thể nhỏ bé của Huân nhi không có hô hấp mà bối rối bất lực, thế nhưng lại để một tiểu cung nữ động tay động chân, hết hôn lại sờ Huân nhi.
Đúng rồi, tiểu cung nữ đó đã bị y đưa tới chỗ đại tế sư. Không biết hiện giờ nàng ta thế nào? Đã kế thừa y bát của đại tế sư hay chưa?