Tây Lam Yêu Ca

Chương 116



“Điện hạ, hiện giờ chúng ta quay về Tê Hoàng uyển sao?”

Tiểu Di Tử nhìn tuyệt sắc thiếu niên thân hình tinh tế duyên dáng phía trước, không khỏi có chút si mê. Cửu điện hạ thật đúng là ân tứ hoàn mỹ nhất trên đời này a! Cho đến giờ hắn chưa từng gặp qua nhân nhi nào đẹp hơn Cửu điện hạ!

Dung nhan tuyệt mỹ như mộng như ảo, khí chất cao ngạo thánh khiết lại xa cách không thể xâm phạm đều làm người ta có cảm giác tuyệt mỹ thiếu niên kia rất mờ ảo, cả người tràn ngập cảm giác không có thật.

Chỉ sợ trong cõi phàm trần này cũng chỉ có nam nhân tuấn mỹ tôn quý, uy nghiêm, cao cao tại thượng như thần chi như Lam đế bệ hạ mới có thể làm oa nhi tự phong ấn bản thân, trống rỗng như không có linh hồn này cười đến khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc mê người như vậy.

Đi theo phía sau điện hạ, chăm chú nhìn nhân ảnh mảnh khảnh, dừng lại ở mái tóc đen dài chấm đất lay động theo gió tạo thành một đường cong tuyệt mỹ xẹt qua giữa không trung của tuyệt mỹ thiếu niên, Tiểu Di Tử không khỏi hồi tưởng, từ lúc hắn rời khỏi ám cung, được bảo tới làm nội thị bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ được sủng ái nhất, nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên này bản thân mình đã rung động cỡ nào.

Người này chính là Cửu điện hạ sao? Là đứa nhỏ tĩnh mịch, chẳng có chút tức giận nào ngồi bên liên trì ngày đó sao? Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên chẳng muốn xa rời rúc vào lòng Lam đế bệ hạ, Tiểu Di Tử không khỏi có chút không dám tin.

Đứa nhỏ này trước kia có vẻ đẹp thế này sao?

Chẳng qua chỉ là khoảng thời gian sáu năm mà thôi, đứa nhỏ thất sủng tự sinh tự diệt, thậm chí bị đồn đãi là kẻ ngốc ở hậu cung đa biến thành Tây Lam Cửu hoàng tử cao cao tại thượng, không ai dám đắc tội!

Thế sự khó lường a! Vận mệnh tựa hồ cũng mở ra một trò đùa không thể đoán trước với bản thân hắn.

Lúc trước tiến cung vốn vì bất đắc dĩ. Vì tránh né sự đuổi giết của bọn người đó, hắn mới đành chịu vứt bỏ tên họ, tiến vào hoàng cung Tây Lam tìm kiếm che chở. Mà những người đó cũng không đoán được hắn lại chọn lựa phương thức cực đoan như vậy đi!

Tận mắt thấy bi kịch của mẫu thân, lúc đó hắn bất quá cũng chỉ là đứa nhỏ sáu tuổi nhưng đã hiểu được làm thế nào bảo hộ chính mình, cho dù lựa chọn kiếp sống hèn mọn, vứt bỏ tự tôn, trở thành một tiểu nô tài nhỏ bé không có tiếng nói nào trong hoàng cung Tây Lam.

Hắn nghĩ cuộc sống của mình có lẽ chính là như vậy. Ở hoàng cung chậm rãi già rồi chết, không còn lưu lại chút dấu vết nào, cũng không có bất cứ ai để ý một nô tài có cũng được mà không có cũng chẳng sao như hắn. Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.

Trong hoàng cung, hắn thông minh nhạy bén hầu hạ mỗi vị chủ tử, lấy lòng những người có địa vị cao hơn mình, cho dù đó chỉ là lão nô tài ỷ thế hiếp người. Từ nhỏ vẫn sinh hoạt trong tự ti, yếu đuối, hắn đã sớm quen lúc nào cũng bị người khác khi dễ nhục mạ. Vì thế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc đi trả thù những kẻ muốn giết mình.

Dù sao, chính mình căn bản không có thực lực, cũng không có thế lực để trả thù. Hắn chỉ muốn bình bình thường thường sống qua một đời, không bao giờ… trở lại cuộc sống trong quá khứ nữa.

So với trước kia, hiện tại tuy địa vị hắn hèn mọn nhưng lại sống càng thoải mái hơn, sẽ không sống trong lừa lọc, sợ hãi ngày nào đó trở thành vật hi sinh của kẻ khác nữa.

Tuy gặp gỡ đứa nhỏ xinh đẹp này đã làm chuyển đối cả cuộc đời hắn, nhưng hiện tại, thân là nội thị của Cửu điện hạ, quả thực so với bất cứ thời điểm nào đều thoải mái hơn, vui vẻ hơn.

Đi theo bên người thiếu niên tuyệt mỹ này, hắn cảm thấy thực hạnh phúc. Mặc dù sâu trong nội tâm hắn vẫn thủy chung còn một phần tăm tối: nam nhân lúc trước mang hắn tiến vào ám cung, sư tôn của hắn.

Bất quá hiện tại, Tiểu Di Tử rất thoải mái. Bởi vì nam nhân vẫn luôn ẩn trong bóng tối, cung chủ Ám cung—— Nha, không ở. Tự nhiên, Lam đế bệ hạ luôn sủng nịch quan tâm Cửu hoàng tử điện hạ hiện giờ cũng không ở bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên.

Bởi vì Nha là ám ảnh của Lam đế bệ hạ cho nên lúc Lam đế bệ hạ ở đây, Tiểu Di Tử luôn không khỏi trầm mặc cùng câu nệ. Tuy, Lam đế bệ hạ tồn tại chính là để người khác cảm thấy thần phục cùng tự ti!

Một vương giả cường đại!

“Tiểu Di Tử, ngươi làm sao vậy?” Sao lại đột nhiên dừng lại? Không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, Huân nhi đi phía trước không khỏi quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt phức tạp của Tiểu Di Tử, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mới từ lâu dạy cổ dược học được gọi là ‘quỷ ốc’ của Nhã di, Huân nhi đi trên con đường mòn giữa những hàng cây xanh biếc sinh cơ dạt dào trở về Tê Hoàng uyển, đi phía sau chính là nội thị Tiểu Di Tử hầu hạ bên người của bé.

Bởi vì hôm nay phụ hoàng có chuyện cần xử lý, vì thế chỉ có một mình Huân nhi đi tới chỗ Nhã di. Bất quá Tây Lam Thương Khung cũng lo lắng Huân nhi có một mình nê bảo Tiểu Di Tử đi theo. Mà Phong Diệp, hôm nay không biết vì sao lại không tới lớp cổ dược học. Có chút bất thường a.

Với hành vi cử chỉ bình thường của Phong Diệp biểu ca, rõ ràng rất chú ý tới Dược Vương Đỉnh của Nhã di, ngày nào cũng chạy tới chỗ Nhã di hi vọng có thể ôm nó về Liên Ngâm uyển.

Nhất là sau đêm Huân nhi dùng Dược Vương Đỉnh luyện ra hai viên ‘Bỉ Dực’, thiếu niên vẫn canh cánh oán giận Dược Cơ lão sư phân biệt đối xử. Mà ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Dược Vương Đỉnh so với trước kia lại càng nồng nàn hơn. Chính là hiện tại, Phong Diệp biểu ca sao đột nhiên chuyển biến rồi? Huân nhi không khỏi nghi hoặc.

“Điện hạ, nếu có một ngày…” Tiểu Di Tử lấy lại tinh thần, bước nhanh tới bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên, nhìn người mà hắn thề nguyện trung thành, trên mặt Tiểu Di Tử không khỏi lộ ra do dự cùng u buồn.

Đã đi theo bên người Cửu điện hạ một khoảng thời gian không ngắn, Tiểu Di Tử một mực im lặng chăm chú nhìn vị hoàng tử cao quý xinh đẹp tuyệt luân này. Mặc kệ là xa cách cùng đạm mạc đối với người khác hay không muốn xa rời cùng tin cậy đối với Lam đế bệ hạ, thiếu niên đẹp tới mị hoặc này dần dần khắc sâu vào lòng hắn, thậm chí là tận linh hồn.

Không giống như những hoàng tộc khác luôn coi rẻ khinh thường người khác, Cửu hoàng tử điện hạ đối xử với ai cũng cao ngạo nhẹ nhàng, không hề xét nét tới thân phận đối phương.

Người này hệt như mặt trăng thanh linh cao cao tại thượng trên bầu trời Tây Lam, chói mắt như vậy, mông lung mỹ lệ như vậy.

“Có một ngày thế nào? Làm sao vậy?” Huân nhi chăm chú nhìn Tiểu Di Tử đột nhiên im lặng, sắc mặt có chút kinh hoảng không dám nhìn mình, không khỏi mở miệng hỏi.

Tiểu Di Tử hôm nay làm sao vậy? Ấp a ấp úng, tựa hồ không giống người bình thường vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ bên người mình a? Bộ dáng như có tâm sự.

Tuy phụ hoàng có nói, mỗi người trong hoàng cung đều có một bí mật của riêng mình không muốn để ai biết, mặc kệ là xấu xa, hắc ám, hay có ẩn tình khác.

“A? Tiểu Di Tử nói, một ngày nào đó, điện hạ có trở về Đông Lăng, gặp tộc trưởng của bộ tộc thượng cổ kia không?” Nam nhân từng là huynh trưởng của Cửu điện hạ, nam nhân có thể nói là người đã hại chết điện hạ ở tiền thế!

Dao Cơ phu nhân, Dược Cơ lão sư, còn có Hắc Nguyệt, những lời bọn họ nói, Tiểu Di Tử vẫn luôn hầu hạ bên cạnh điện hạ tự nhiên nghe được tất cả những thương tổn mà điện hạ phải chịu. Mà đối với nam nhân từng là huynh trưởng của Cửu điện hạ, Tiểu Di Tử cũng không khỏi oán hận.

Tuy, vừa nãy Tiểu Di Tử muốn nói chính là: điện hạ, nếu có một ngày ngươi phát hiện, ta kì thực là người Bắc Tang quốc, ngươi sẽ nghĩ thế nào?

Thực lực Bắc Tang quốc tuy thua kém Tây Lam, nhưng dù sao cũng là một trong tứ đại quốc ở Thương Lam đại lục, có dã tâm rất lớn. Đến lúc đó, điện hạ, ngươi có xem Tiểu Di Tử là gián điệp do Bắc Tang phái tới hay không?

“Ta sẽ!” Trầm mặc thật lâu, thấy bọn họ đã tới cửa lớn Cấm Hồn Cư, Tiểu Di Tử còn tưởng điện hạ sẽ không trả lời. Nhưng mà ngay lúc đó hắn lại nghe thấy câu trả lời khẳng định của tuyệt mỹ thiếu niên.

Đúng vậy, bé sẽ trở về gặp Đế Luyện Tà. Mặc kệ là vì kiểm chứng bộ tộc Đế Luyện có huy hoàng hay vì thân thể đã từng thuộc về mình mà Nhã di nói, bé đều phải đi gặp nam nhân kia một lần.

Lập tức đi vào Cấm Hồn Cư, Huân nhi quay về Tê Hoàng uyển mà mình cùng phụ hoàng cư ngụ, lúc đi ngang qua Liên Ngâm uyển của Phong Vô Kỳ biểu ca, thiếu niên lại đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra một trận âm thanh kỳ quái, giống như vừa thống khổ mà lại vui sướng.

Huân nhi không khỏi dừng lại cước bộ, nhìn về phía Liên Ngâm uyển, xác định âm thanh kia thật sự từ bên trong truyền ra. Có chuyện gì sao? Ai bị thương à? Chẳng lẽ là Phong Diệp biểu ca, vì thế hôm nay mới không tới chỗ Nhã di? Huân nhi không khỏi chuyển hướng đi về phía Liên Ngâm uyển.

“Điện hạ, không cần đi!”

Đồng thời nghe thấy âm thanh, Tiểu Di Tử không khỏi biến sắc. Cửu điện hạ không biết âm thanh kì quái này đại biểu điều gì, Tiểu Di Tử lại biết rất rõ. Cũng nhờ vị sư tôn lãnh khốc cường thế kia ban tặng, đối với tình huống này Tiểu Di Tử hoàn toàn không xa lạ.

Lần nào, sau khi nam nhân kia thỏa mãn nhu cầu, Tiểu Di Tử đều bị chà đạp vô cùng thể thảm, thậm chí hắn còn không khỏi có chút cam chịu nghĩ, lúc trước tiến cung mình làm gì phí nhiều công sức như vậy, trực tiếp bị tịnh thân cho rồi.

Như vậy, hiện tại cũng không cần lo lắng chuyện này bị người khác phát hiện, bản thân cũng không sợ người ta quản chế, phải cam chịu nằm dưới thân nam nhân, mặc người ta không hề biết tác chế mà đòi hỏi.

Tuy, Tiểu Di Tử trước kia rất tự ti, yếu đuối, nhưng trải qua sáu năm huấn luyện ở Ám cung cũng không phải vô ích. Có thể được Lam đế bệ hạ thừa nhận, trở thành nội thị của Cửu hoàng tử điện hạ cũng đủ để Tiểu Di Tử lột xác.

Bất quá hiển nhiên, Tiểu Di Tử vẫn cản chậm một bước, tuyệt mỹ yêu dị thiếu niên đã bước vào Liên Ngâm uyển.

“Phong Diệp biểu ca, ngươi đang nhìn gì đó?”

Bình Luận (0)
Comment