Tây Lam Yêu Ca

Chương 124

Lời Hoắc Đặc Lý, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tự nhiên cũng nghe thấy. Nhưng bọn họ cũng không giật mình như những người khác, bởi vì mục đích Cáp Lý Tư viện trưởng tới Tê Hoàng uyển ngày đó chính vì chuyện này. Vì Đông Lăng đột nhiên tổ chức thi đấu trước thời hạn.

Đông Lăng hiển nhiên muốn mượn cuộc thi này hấp dẫn các quốc gia trên Thương Lam đại lục. Đồng thời, cũng vì phân tán lực chú ý.

Đối với việc mời các quốc gia tới Đông Lăng vì thánh vật Hàn Băng Huyết Liên của gia tộc thượng cổ, tính chất thuần túy của cuộc thi đấu giao lưu giữa các học viện liền trở nên bất thường.

Hành trình đi Đông Lăng cũng không phải quá xa xôi, Tây Lam Thương Khung nhìn nhóm thiếu niên anh khí có tiềm lực cùng thực lực rất lớn, đáng giá kiêu ngạo nhất trong Tây Diệp La học viện trong phòng học này, ánh mắt trầm ổn lãnh liệt không khỏi hơi dịu đi.

Đệ tử có đủ thực lực tham gia thi đấu giao lưu với Đông Lăng lần này, rất có khả năng toàn bộ đều xuất phát từ lớp đặc biệt này.

Thành viên trong lớp này mặc dù thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi, có vẻ không có gì uy hiếp. Nhưng nếu khinh thường thì nhất định sẽ thất bại, thậm chí còn vì thế mà trả giá bằng sinh mệnh.

Đứa nhỏ có thiên phú rất cao, bình thường sau lưng đều có bối cảnh rất thần bí, còn có vài bí thuật thần bí làm người ta sợ hãi.

Hậu duệ lưu lại từ thời viễn cổ, chảy xuôi huyết mạch cổ xưa trên người sao có thể là người đơn giản? Không biết trong số này có bao nhiêu người là hậu duệ của huyết thống này?

Tây Lam Thương Khung trầm tư, đôi mắt sâu thẳm chăm chú quan sát mọi người trong phòng học.

Cặp tỷ đệ Tàn La hi ha đùa giỡn, đại hán cường tráng sau khi nghe thấy lời Hoắc Đặc Lý đạo sư thì lộ ra biểu tình nóng lòng muốn tỷ thí, Hắc Nguyệt thì phức tạp. Hồ ly Phong Chích Viêm không biết đang nghĩ gì, vẫn mang bộ dáng mỉm cười sâu xa khó dò, còn có Du Uyên không rõ lai lịch.

Chăm chú nhìn nam tử tao nhã cười đến ôn hòa nhưng trong mắt lại chẳng có chút độ ấm kia, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Người bạn cùng phòng đột nhiên trở lại của Hồn Quy làm Tây Lam Thương Khung có cảm giác khó lường.

Nói hắn giả dối như Phong Chích Viêm cũng không quá. Thậm chí còn sâu hơn. Phong Chích Viêm tuy cười đến tà mị nguy hiểm. Nhưng lại vĩnh viễn biểu hiện rõ trên mặt, để người khác không dám tùy tiện trêu đùa, chọc giận hắn.

Nhưng Du Uyên, người này luôn dùng bộ dáng tươi cười tao nhã mê hoặc tầm mắt cùng cảm giác của người khác. Làm người ta rất dễ dàng gỡ bỏ đề phòng. Mặc dù trong mắt nam nhân kia, căn bản không có bất cứ hình bóng người nào.

Bất quá, có lẽ thanh niên làm việc xúc động, tình tình nóng nảy kia là một ngoại lệ.

Ngón tay Tây Lam Thương Khung vô tình đan vào mái tóc dài mềm mại của Huân nhi. Ánh mắt tìm tòi chăm chú nhìn về phía Du Uyên đang mỉm cười đối diện với Hồn Quy.

Mà lúc này, Hoắc Đặc Lý đạo sư nhìn phòng học đang huyên náo thảo luận, không khỏi lại ho khan vài tiếng để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Thẳng đến khi nhìn thấy mấy chục cặp mắt bên dười đều nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt mong chờ tràn ngập tình cảm mãnh liệt trước giờ chưa từng có chờ đợi mình mở miệng. Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi thỏa mãn.

Đám tiểu quỷ này rốt cuộc cũng biết sức quyến rũ của Hoắc Đặc Lý đạo sư tư đi. Oa ha ha ha…

“Hoắc Đặc Lý đạo sư! ! !” Mọi người hắc tuyến, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Khụ khụ, cái kia, chúng ta trở lại chuyện chính thôi. Bởi vì trận thi đấu giao lưu với Úc Thu Lan học viện của Đông Lăng tiến hành trước thời hạn, không hề có dấu hiệu nào, vì thế công tác chuẩn bị của Tây Diệp La chúng ta có chút vội vàng. Vì thế, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng quyết định, nửa tháng sau sẽ cử hành một trận thi đấu tranh đoạt ở học viện. Bảy người chiến thắng cuối cùng chính là những người sẽ đi Đông Lăng lần này.”

Hoắc Đặc Lý đạo sư vừa nói xong, phòng học lại một lần nữa sôi trào. Trận đấu giao lưu năm năm một giữa các học viện đối với nhóm đệ tử mà nói chính là cơ hội thành danh rất quan trọng.

Hơn nữa trận thi đấu lần này tựa hồ còn không tầm thường, có xen lẫn nhân tố chính trị phức tạp. Thời điểm đó hẳn sẽ phát dinh rất nhiều chuyện thú vị làm người ta trở tay không kịp đi? Đối với đám thiếu niên trẻ tuổi chỉ sợ thiên hạ bất loạn thì lúc này đang hưng phấn tới độ khó nói nên lời.

Bởi vậy, mọi người không ngừng xoa xoa tay, còn không quên đánh giá xung quanh xem ai có thể sẽ trở thành đối thủ của mình. Khoảnh khắc ánh mắt mọi người đối diện đều xẹt ra chùm chùm tia lửa, đồng thời trong lòng cũng âm thầm đánh giá.

Bất quá hiển nhiên, Hoắc Đặc Lý đạo sư vẫn chưa có ý tứ biến mất, vì thế, nói cách khác…

“Tốt lắm, những đệ tử đáng yêu của ta. Tin xấu đã nói xong, giờ chúng ta nói tin tốt nào.”

Nhìn gương mặt đầy nếp nhăn nhưng cũng coi là hiền lành của lão nhân, mọi người không khỏi hắc tuyến.

Tin xấu? Chuyện vừa nãy đối với bọn họ chính là đại sự đáng hưng phấn a! Hơn nữa, đối với tin tức tốt từ miệng Hoắc Đặc Lý đạo sư, bọn họ luôn không ôm chút kì vọng nào. Kết quả quả nhiên a…

“Ha hả. Các đệ tử đáng yêu của ta a, lần này đạo sư ta đến Đông Lăng đã chiếm được một bảo bối thực trân quý a. Đạo sư ta thực luyến tiếc, ngay cả lấy ra cho người ta xem cũng phải lấy tiền, bất quá hiện tại, vì thí nghiệm thực lực của các trò, xem thử xem có điểm nào thiếu xót thì có thể kịp thời bù đắp trước kì tranh đoạt nửa tháng sau. Lần này đạo sư ta nén đau lòng quyết định hào phóng một phen a!”

“Bảo bối gì a?” Chẳng lẽ thứ tốt có thể thí nghiệm được thực lực của bọn họ? Mọi người trực tiếp bỏ qua biểu tình đau đớn khoa trương trên mặt lão nhân, vô cùng tò mò cũng chờ mong lão sư lấy ra thứ mà hắn gọi là bảo bối kia.

Nhưng mà…

“Hoắc Đặc Lý đạo sư, ngươi ~ muốn ~ đi ~ đâu ~ a?” Nhìn Hoắc Đặc Lý đạo sư phiêu phiêu chuẩn bị rời khỏi phòng học, gương mặt mọi người không khỏi nháy mắt đen xì, lộ ra biểu tình đáng sợ nhìn lão nhân đã bước một chân ra khỏi cửa, âm thanh lãnh liệt u oán nói.

“Khụ khụ, sao các ngươi còn không động a? Không phải ta vừa nói đó sao, mau cùng đạo sư ta tới diễn luyện tràng a.” Quay đầu lại liền nhìn thấy hàng loạt ánh mắt sát khí đằng đằng. Hoắc Đặc Lý đạo sư không khỏi có chút chột dạ tiếp tục di chuyển ra ngoài.

“Ngươi nói lúc nào a?” Hắc tuyến!

“Khụ khụ, ta chưa nói sao? Xem ra người già rồi, hay quên a. Nhớ năm xưa, ta… uy uy, đám nhãi con các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?” Lão nhân thật vất vả mới hoàn hồn thì lại phát hiện trong phòng học đã không còn ai.

***

Tất cả đều tới diễn luyện tràng chuyên chuẩn bị cho các trận thực chiến trong học viện, liền phát hiện thế nhưng có một khối hắc mộc đen thui, vô cùng khó choi như mới bị đốt trụi dựng đứng sừng sững giữ diễn luyện tràng.

“Hoắc Đặc Lý đạo sư, đây là trân bảo sờ một chút cũng phải lấy tiền mà ngươi nói sao?”

Mọi người nghi hoặc nhìn chằm chằm lão nhân đứng cạnh hắc mộc, không khỏi hùng hổ hỏi. Cái thứ này có thể thí nghiệm được thực lực của bọn họ sao? Chỉ sợ bọn họ còn chưa kịp đụng vào, chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua khối gỗ này liền bị phong hóa.

Nếu không phải có mùi huân hương từ khối hắc mộc kia tỏa ra làm mọi người cảm thấy bất đồng, rất có thể lão nhân đang tươi cười đắc ý mà trong mắt lại còn tràn ngập đau lòng kia đã bị mọi người giẫm chết trong cơn xúc động phẫn nộ.

“Đương nhiên, nhìn về ngoài nó có vẻ rất xấu xí, khó coi. Nhưng nó chân chân thật thật chính là…”

“Phượng tê mộc!” Tây Lam Thương Khung tiếp lời Hoắc Đặc Lý đạo sư, trầm ngâm nói.

“Ách? Cơ Thần Thệ đồng học, ngươi thế nhưng biết?” Nhìn về phía nam nhân tuần mỹ, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã làm lão nhân vô thực sợ hãi từ sâu trong đáy lòng, Hoắc Đặc Lý đạo sư lúc này cũng không khỏi giật mình.

Thế nhưng có người biết đây là phượng tê mộc?

“Phượng tê mộc, theo ghi chép cổ xưa ghi lại, nghe đồ là chi mộc do vua thần thú phượng hoàng từng đậu lên, là thần mộc duy nhất thừa nhận được ngọn lửa lúc phượng hoàng niết bàn mà vẫn còn ngạo nghễ sừng sững hấp thụ tinh hoa của bách thụ chi vương mà ngưng tụ thành. Bởi vậy có thể thấy được, phương tê mộc không có gì có thể phá vỡ.”

Tây Lam Thương Khung nhìn hắc mộc thoạt nhìn như chỉ cần một chưởng đã có thể đánh bay trước mắt, không khỏi chậm rãi nói.

Y thật không ngờ, thế nhưng có thể nhìn thấy thần mộc truyền thuyết ở đây. Hơn nữa, còn là ở chỗ Hoắc Đặc Lý.

“Ha hả, xem ra Cơ Thần Thệ đồng học rất hiểu biết về phượng tê mộc a. Lúc trước, tới lúc có được nó, ta phải tra xét rất nhiều tư liệu mới biết được chút thông tin a.” Hoắc Đặc Lý đạo sư nhìn nam tử tuấn mỹ cho dù chỉ tùy ý đứng đó nhưng lại tản mát ra hơi thở làm người ta vô thức muốn thuần phục, ánh mắt không khỏi suy tư.

Xem ra lại là một nam nhân thực thần bí khó lường a! Không biết người này cùng Cửu hoàng tử điện hạ có quan hệ gì. Hoắc Đặc Lý đạo sư chăm chú nhìn vẻ mặt ỷ lại cùng quyến luyến của tuyệt mỹ thiếu niên dành cho nam nhân, không khỏi nghi hoặc.

Cửu hoàng tử điện hạ cho tới giờ dường như chưa từng rời khỏi hoàng cung đi, nam nhân từ lúc Cửu điện hạ vừa tiến vào Tây Diệp La học viện vẫn luôn bảo hộ ở bên cạnh này rốt cuộc là ai? Nếu không có quan hệ thân mật, không phải sớm chiều ở chung trong một khoảng thời gian dài, hoàng tử nghe đồn là vừa ngạo mạn lại bất đồng kia sao có thể dễ dàng chấp nhận nam nhân tiếp cận?

Cơ Thần Thệ, ngươi rốt cuộc là ai? Xem ra, trong nhóm đệ tử của mình có một số nhân vật không đơn giản a!

“Hoắc Đặc Lý đạo sư, ta cũng chỉ biết một chút mà thôi. Dù sao hiện giờ muốn tìm loại phượng tê mộc này có thể nói là khó càng thêm khó. Ngay cả muốn tận mắt nhìn thấy cũng là hi vọng xa vời.”

Theo thời đại ma thần biến mất, ngay cả một vài thần thú cường đại nổi tiếng thời thượng cổ cũng theo đó mà biến mất vô tung. Cho nên, hiện tại kì thực có rất nhiều người mặc dù biết loại thần mộc này nhưng chưa từng gặp qua bộ dáng của nó.

Vì thế, cho dù phượng tê mộc xuất hiện ngay trước mắt thì ngươi cung không nhận ra được.

Nhưng mà Tây Lam Thương Khung sở dĩ vừa nhìn thấy liền nói ra cái tên phượng tê mộc, đương nhiên không thể không nói nhờ và kí ức thuộc về thời thượng cổ đã thức tỉnh của y.

Thời điểm đó, thần thú phượng hoàng đối với y mà nói bất quá chỉ là một sủng vật có công lực cường đại dưỡng giải trí trong lúc nhàm chán mà thôi.

Chính là hiện tại, phượng hoàng chính là thần thú cường đại đại biểu cho sức mạnh khó với tới.

“Này là phượng tê mộc? Với bộ dáng này sao? Chính là thần mộc không thể bị phá vỡ trong truyền thuyết? Xem ta đá một cước thì gãy ngay này.” Khẳng định là giả, chi mộc mà thần thú phượng hoàng đậu lên sao có thể là khúc củi bị đốt nham nhở này được chứ?

U Minh Tàn La không tin, mà sắc mặt mọi người trong diễn luyện tràn cũng đều khó coi như nuốt phải một con ruồi vì bị đả kích.

Thiếu niên phẫn nộ không thôi đi tới trước mặt cái khúc củi gọi là phượng tê mộc kia, nhấc chân hung hăng đạp một cước, cũng không quản mọi người có biểu tình gì.

Nhưng mà kì quái chính là, lúc mọi người nghĩ phượng tê mộc sẽ vỡ thành mảnh vụn văng tứ tán, Hoắc Đặc Lý đạo sư thì chỉ thờ ơ nhìn động tác của U Minh, không hề khẩn trương, không hề ngăn cản, lại còn cười tủm tỉm? Chẳng lẽ này thật là giả nên Hoắc Đặc Lý đạo sư mới không thèm quan tâm?

Nhưng chuyện phát sinh tiếp đó lại làm mọi người hiểu ra nguyên nhân vì sao Hoắc Đặc Lý đạo sư lại tự tin như vậy. Hắc mộc thừa nhận một cước mạnh mẽ của U Minh, đừng nói là mảnh vụn văng tứ tung, ngay cả một dấu chân cũng không lưu lại.

U Minh hơi ngây người một lúc. Cảm giác dưới chân hắn rất cứng rắn, một chút cũng không cân xứng với bề ngoài mục nát của nó.

Thiếu niên không khỏi khó tin, lại hung hăng dùng sức đạp thêm vài cái, cuối cùng còn vận hết khí lực toàn thân mà giẫm, càng ngày càng nhanh và mạnh hơn. Nhưng hắc mộc vẫn vững chắc như cũ, một chút cũng không có gì biến đổi.

“Trời ạ, chẳng lẽ khúc gỗ vụn này thật sự là phượng tê mộc?”

Phải biết U Minh tuy thoạt nhìn khá nhỏ tuổi, nhưng cước công có thể xem là rất lợi hại! Cho dù là tảng đá, thậm chí là thiết kiếm, chỉ cần bị thiếu niên nhẹ nhàng đạp một cước thì đều vỡ vụn. Kết quả hiện tại, khúc gỗ kia bị U Minh nhảy dựng lên đạp đá điên cuồng như vậy mà thế nhưng một chút việc cũng không có?

Mọi người không khỏi có chút tin tưởng lời Hoắc Đặc Lý đạo sư nói vừa nãy, có lẽ nó thật sự là bảo bối? Hơn nữa, không phải nam nhân làm người ta cảm thấy thực lực rất đáng sợ bên cạnh Cửu hoàng tử điện hạ cũng nói vậy sao? Khẳng định không sai.

Mọi người nhìn về phía khối hắc mộc nhìn có vẻ thực mục nát cũng chính là phượng tê mộc kia không khỏi bắt đầu hưng phấn. Phượng tê mộc trong truyền thuyết a. Mọi người lại bắt đầu nóng lòng muốn thử sức. Mà lúc này, một âm thanh hùng hậu vang lên.

“Để ta tới thử xem.”

Huân nhi nhìn thấy đại hán cường tráng đi về phía phượng tê mộc, nghi hoặc nghĩ, người này muốn làm gì?

“Huân nhi biểu đệ, kia gọi là Man Tộc, là đệ đệ của Man Sát a.”

Có lẽ nhận ra Huân nhi có hứng thú với đại hán kia, Phong Diệp không khỏi đi tới bên người thiếu niên nói.

“Man Tộc? Đệ đệ Man Sát? Chính là Man Sát ở bên người Nhã di sao?” Nghe Phong Diệp nói vậy, Huân nhi mới phát hiện bộ dáng người này quả thực rất giống Man Sát a. Khó trách bé cảm thấy quen thuộc.

“Đúng vậy đúng vậy. Ta cũng vô tình biết được chuyện này. Cũng không biết Man Sát vì sao lại chọn cổ dược học? Xem ra có cơ hội phải hảo hảo hỏi Man Tộc một chút. Nếu hắn là đệ đẹ của Man Sát thô bạo kia, hẳn là biết nguyên do đi.” Phong Diệp không khỏi thầm đánh chủ ý.

Mà lúc này, mọi người ở diễn luyện tràng không khỏi đều tập trung tinh thần chăm chú quan sát chuyện sắp phát sinh.

Chỉ thấy đứng im rút ra một thanh kiếm bảng to, sau đó nhảy dựng lên chém chín chín tám mươi mốt nhát vào phượng tê mộc, tốc độ nhanh vô cùng.

Nếu không phải mắt Huân nhi không phải bình thường, quả thực không thể nào ngờ Man Tộc có thân hình cao lớn vụng về lại có tốc độ nhanh đến vậy.

Nhưng mặc kệ đao pháp của Man Tộc mạnh mẽ cỡ nào, được mọi người ủng hộ cỡ nào, phượng tê mộc vẫn như cũ sững sững đứng đó không chút tổn hao nào.

“Tránh ra, xem ta.” Hồng Lâu Tàn La không khỏi bước tới, đẩy Man Tộc.

Sau đó Huân nhi thấy thiếu nữ lôi ra một thanh chủy thủ lóe hàn quang, sau đó cứa a cứa dùi a dùi khúc phượng tê mộc kia.

“Tỷ tỷ, ngươi làm gì đó? Đánh lửa à?”

“Ngốc a, không phát hiện ta đang cố lưu lại dấu vết trên thân nó sao?”

“Chính là ngay cả đao của Man Tộc bổ nhiều nhát như vậy cũng không được, cái thanh chủy thủ bé xíu của ngươi làm được gì a?”

“Ngu ngốc! Cái thanh đao bảng to kia của Man Tộc sao có thể đánh đồng với thanh hàn chủy tuyệt thế này được chứ. Cứ xem tỷ tỷ ta dùng sức cứa, láy nữa phượng tê mộc bị đục thủng một lỗ, sau đó cắt thành từng khối nhỏ rồi chúng ta ôm về nhà.”



“Tỷ tỷ, Hoắc Đặc Lý đạo sư đứng ngay phía sau ngươi a.”

“Nguy rồi, nói lớn quá. Ta cứ nghĩ Hoắc Đặc Lý đạo sư lớn tuổi rồi, lỗ tai không còn tốt a.”

“Hồng Lâu Tàn La!”

“A, đạo sư, ngươi gọi ta?”



“Ta cũng đến!” Ngay lúc Hoắc Đặc Lý đạo sư đặt lực chú ý lên người cô gái kia, Phong Diệp cũng không khỏi hưng trí bừng bừng chạy tới trước phượng tê mộc.

“Hàn phách nguyệt hoa!” Một khắc thiếu niên vừa nói xong, mọi người chỉ thấy khúc phượng tê mộc kia bị kết một tầng băng trong suốt.

Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên lộ ra thần sắc hưng phấn, từ trong giới chỉ không gian lấy ra một cây ma pháp trượng giá trị vô cùng xa xỉ.

Người này định làm gì? Mọi người chăm chú quan sát hành động của Phong Diệp không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ Phong Diệp chuẩn bị sử dụng ma pháp cường đại gì đó, thế nhưng ngay cả ma pháp trượng cũng lấy ra? Bình thường bọn họ chưa từng thấy thiếu niên sử dụng ma pháp trượng khi vận dụng ma pháp a! Xem ra lần này, Phong Diệp muốn xuất ra bản lĩnh thật sự.

Nhưng mà ngay sau đó, cằm mọi người suýt chút nữa đều rớt xuống đất.

Chỉ thấy Phong Diệp cầm ma pháp trượng bước tới trước phượng tê mộc, sau đó mạnh mẽ gõ xuống một cái. Nháy mắt, lỗ tai mọi người cũng nghe thấy một tiếng ‘beng’ thanh thúy vang lên, sau đó liền trầm mặt thật lâu.

Bọn họ quả nhiên không thể kí thác kì vọng gì vào thiếu niên này a! Mà Phong Diệp, lúc này cũng đang nghi hoặc.

“Ách? Sao lại không vỡ nha?” Chỉ cần bị băng phong bế, không phải đều dễ dàng bị gõ vỡ sao? Cho nên Phong Diệp mới vất vả xuất chiêu ‘hàn phách nguyệt hoa’ a! Chính là chiêu này hôm nay sao lại không dùng được?

“Cửu điện hạ, ngươi không thử sao?” Phong Chích Viêm đứng bên cạnh, hoàn toàn dùng bộ dáng xem kịch vui quan sát tình cảnh trong diễn luyện tràng. Kia thật sự là phượng tê mộc a! Sao lại có thể dễ dàng bị phá hủy.

Cơ thị bộ tộc cũng có thể xem là hậu duệ có huyết mạch thượng cổ, lại còn là gia tộc chuyên điều tra tình báo từ cổ xưa. Đối với sự tồn tại của phượng tê mộc, Cơ thị bộ tộc tự nhiên càng hiểu rõ hơn những người khác. Mà Phong Chích Viêm từ nhỏ bị Dao Cơ phu nhân xem là người kế thựa Thần Dạ Lâu, tự nhiên càng có nhiều quyền lợi hiểu biết hơn.

Huân nhi nhìn nam nhân cười đến tà mị, trong lòng không khỏi có chút đồng tình.

Tuy nam nhân được cho là biểu ca này bất quá chỉ muốn thử bé mà thôi, nhưng Huân nhi lại không khỏi có chút động tâm. Bảo Bảo thức tỉnh đã lâu, không biết trải qua lần ngủ say này, năng lực Bảo Bảo đã tăng được bao nhiêu? Lần này, không phải chính là cơ hội tốt để thí nghiệm sao?

Phượng tê mộc a, nếu phụ hoàng cũng nói nó không thể phá vỡ, vậy nếu bé dùng mạn đằng của Bảo Bảo quất nó một roi hẳn không có vấn đề đi? Nghĩ vậy, Huân nhi không khỏi rút ra một sợi dây mây lóe lên hào quang, sau đó hướng về phía phượng tê mộc, cánh tay trắng nõn vung lên.

Mọi người sau khi nghe Phong Chích Viêm nói vậy, ánh mắt liền chăm chú dồn về phía tuyệt mỹ thiếu niên.

Lúc này, chỉ thấy chiếc nhẫn hình mạn đà la trên ngón tay mảnh khảnh tràn ngập hấp dẫn của thiếu hiên tựa hồ hiện lên một trận hắc quang, sau đó, mọi người thấy trong tay thiếu niên xuất hiện một thứ—— một cây roi mây tràn ngập hơi thở kì dị.

Roi có thể làm được gì chứ? Ngay cả đao kiếm sắc bén còn không làm gì được phượng tê mộc, một cây roi mềm dẻo thì có tác dụng gì? Vốn mọi người không hề chờ mong, nhưng kết quả sau đó lại vượt khỏi dự kiến.

Theo cánh tay thon dài xinh đẹp của tuyệt mỹ thiếu niên vung lên, bóng roi nháy mắt hiện lên, chình xác dừng lại trên phượng tê mộc. Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang vọng tới tận chân trời của Hoắc Đặc Lý đạo sư.

“A, bảo bối của ta, phượng tê mộ của ta a!”
Bình Luận (0)
Comment