“Nha, tra thế nào?”
Trong ngự thư phòng to lớn, Tây Lam hoàng đế bệ hạ đang xử lí một đống lớn chính vụ, đối mặt với không khí trầm tư một chốc, sau đó bắt đầu lầu bầu nói chuyện với không khí.
Trong ngự thư phòng không có một bóng người, trừ bỏ Tây Lam hoàng đế bệ hạ, ngay cả Tang Đạt tổng quản cũng bị lưu bên ngoài, chờ lệnh.
“Đứa bé hôm qua bệ hạ ôm về, là cửu hoàng tử, là đứa nhỏ được Nhược phi hạ sinh sau khi bị biếm vào lãnh cung không lâu. Nhược phi tựa hồ không thể chịu nổi kích động mà phát điên, vì thế mà không hề quan tâm tới đứa nhỏ. May mắn bên cạnh Nhược phi có một cung nữ tên Hoán nhi. Cửu điện hạ từ khi chào đời tới nay vẫn được cung nữ này cẩn thận chăm sóc. Nhưng không biết vì sao, Cửu điện hạ không hề mở miệng nói chuyện, hệt như một tiểu oa nhi [con rối] không có linh hồn. Mà Nhược phi thỉnh thoảng lại lâm vào trạng thái điên cuồng làm cung nữ gọi là Hoán nhi kia rất lo lắng. Hôm qua Nhược phi tựa hồ lại phát điên, ồn ào muốn tìm hoàng nhi của nàng. Hoán nhi không kịp tránh, chỉ đành để đứa nhỏ ra ngoài cửa sổ, tránh Nhược phi ý thức rối loạn làm bị thương Cửu điện hạ. Nhưng không biết vì sao, Cửu điện hạ chưa bao giờ cử động lại tự mình rời khỏi lãnh cung. Đây cũng là nguyên nhân bệ hạ vô tình đi ngang nhìn thấy đứa nhỏ này.”
Không khí vang lên tiếng nói thản nhiên, Nha dùng ngữ điệu đều đều kể lại chuyện mình điều tra được. Bởi vì sự tình đã qua 7 năm, lãnh cung lại là nơi vắng vẻ, vì thế có nhiều điểm hắn tra không rõ ràng.
Tỉ như, Nhược phi hạ sinh Cửu điện hạ ở đâu. Hoặc là trên người Nhược phi, hắn nghe thấy một mùi hương kì lạ, đó là một hương vị làm tinh thần hắn suýt chút nữa choáng váng.
Còn có, một phần đất ở cạnh bức tường lãnh cung vì sao lại có mùi máu. Mà nơi đó có một gốc Lăng Tiêu Hoa, vì sao đám dây leo vô cùng um tùm, nhưng không hề thấy nó trổ hoa.
Lãnh cung, từ khi nào lại trở nên thần bí như vậy! Dường như từ sau khi Nhược phi hạ sinh Cửu điện hạ thì mọi thứ bắt đầu trở nên quỷ dị.
“Phải không? Nhược phi phát cuồng sẽ làm tổn thương hoàng nhi của trẫm sao? Không phải nói mẫu tử là thiên tính sao? Sao nữ nhân kia lại không có? Trẫm không tin nữ nhân thủ đoạn kia lại phát điên vì không chịu nổi kích thích.”
Huân nhi lạnh lùng, luôn phong bế mình không muốn nói chuyện, nhất định là ‘công lao’ của nữ nhân kia. Xem ra, nàng vẫn chưa rút được bài học a. Đối xử nhẫn tâm với đứa con của mình như vậy, y có thể chờ mong gì từ nàng chứ?
Nể tình Huân nhi, để nàng ở lãnh cung sống hết quảng đời còn lại đi. Tây Lam Thương Khung y, tuyệt đối không cho phép người khác làm tổn thương Huân nhi của mình, cho dù người kia là mẫu phi của Huân nhi đi nữa.
“Bệ hạ, có chuyện Nha không biết có nên nói hay không?” Do dự một lúc lâu, Nha chần chờ mở miệng.
“Nga, chuyện gì?” Chuyện gì có thể làm Nha chần chờ như vậy? Xem ra sự tình quả nhiên có chút bất thường a.
“Bệ hạ, Nha lần này tới lãnh cung điều tra chuyện Cửu điện hạ, lại ngoài ý muốn phát hiện một chuyện kì dị. Là về mậu phi của Cửu điện hạ, Nhược phi nương nương.” Nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy khi đó, tới bây giờ Nha vẫn còn rợn da gà.
“Chuyện kì dị?” Lại còn là về mẫu phi của Huân nhi, nữ nhân điên cuồng kia? Tây Lam Thương Khung lạnh mặt. Nữ nhân kia lại làm chuyện gì? Huân nhi tự phong bế mình như vậy có liên quan tới chuyện Nha phát hiện không?”
“Dạ, bệ hạ. Bệ hạ cũng biết, với năng lực của Nha, người bình thường không thể nào phát hiện. Nhưng lúc ta tiếp cận Nhược phi nương nương, phát hiện một gốc cây màu đen. Mà Nhược phi nương nương lúc ấy đang tự cắt cổ tay mình rưới máu cho gốc yêu hoa hắc sắc kia, vẻ mặt thực điên cuồng.”
“Yêu hoa hắc sắc?” Nghe tới đó, trong đầu Tây Lam Thương Khung cũng hiện lên hình ảnh đóa hoa yêu dị. Huyết sắc vô cùng xinh đẹp, hé nở trên cổ tay trắng nõn của Huân nhi.
“Đúng vậy. Hơn nữa khi ta muốn tới gần để nhìn rõ hơn thì không ngờ lại bị Nhược phi nương nương phát hiện.”
Nghĩ tới lúc ấy Nhược phi kêu lên một tiếng ‘ai’ lại nhìn chuẩn xác hướng hắn đang đứng, Nha không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hơn nữa, cũng vào thời điểm đó, Nha ngửi thấy một mùi hương đậm đặc, từ chỗ Nhược phi truyền ra.
“Ngươi bị Nhược phi phát hiện?” Sao có thể như vậy? Nhược phi chẳng qua chỉ là một người bình thường, làm sao nhận ra sự tồn tại của Nha? Nói vậy, mọi việc đáng ngờ đều xuất phát từ gốc cây hắc sắc kia.
Bất quá, Nhược phi tìm thấy loại thực vật quỷ dị kia từ đâu? Đóa hoa hắc sắc? Y chưa từng nghe nói qua hoa gì có màu đen, lại còn lợi hại như vậy. Nhược phi không phải bị biếm vào lãnh cung sao, sao nàng lại có cơ hội dưỡng một gốc cây yêu dị?
“Dạ.”
Xem ra phải tìm cơ hội kiểm tra gốc cây hắc sắc làm Nha có cảm giác rất nguy hiểm kia, nó làm y rất hứng thú.
“Xem ra sự tình thực thú vị. Bất quá, nếu nàng dám đánh chủ ý lên người Huân nhi thì chỉ có con đường chết.” Ngữ khí Tây Lam Thương Khung âm trầm. Phàm là thứ gì uy hiếp an toàn của Huân nhi, y sẽ tiêu diệt bọn họ trước khi tình huống kịp phát sinh, không để bọn họ có cơ hội tổn thương Huân nhi.
Y đã nói, từ nay về sau, Huân nhi sẽ được y hộ mệnh.
“Đúng rồi, trẫm bảo ngươi điều tra tiểu cung nữ kì quái kia, tra được gì?” Nhớ tới tiểu cung nữ làm mấy chuyện kì lạ. Xem ra gần đây chuyện kì quái trong hoàng cung thiệt nhiều a, mà mọi thứ cứ như tự nhiên nhảy ra vậy.
Này có thể tính là công lao của Huân nhi của y không?
Nghĩ tới bé con mình mới vất vả dỗ ngủ, trái tim Tây Lam Thương Khung không khỏi ấm áp. Huân nhi của y a, thực sự rất sợ bóng tối đi. Tối qua Huân nhi nhìn chằm chằm vào mắt y, để lộ biết bao nhiêu cô đơn tịch mịch, làm y nhịn không được mà đau xót.
“Tiểu cung nữ kia, vài ngày trước chỉ là một đứa bé nhát gan, là hoa đồng phụ giúp hoa tượng chăm sóc liên trì. Nhưng sau khi bị hoa tượng đánh một trận, lúc tỉnh lại trở nên rất kì quái.
Theo lời cung nữ khác kể lại, tiểu cung nữ kia hình như bị hoa tượng đánh vỡ đầu, mất trí nhớ. Nhưng theo ta quan sát, hoàn toàn không phải vậy. Cuộc sống hằng ngày, hành động của nàng không giống người bị mất trí nhớ, nếu nói cụ thể thì rất quái dị. Tóm lại, tiểu cung nữ kia không giống như bị tráo đổi, cơ thể vẫn là của nàng.”
Nha nhíu mày, giọng nói thực nghi hoặc. Từ khi nào chuyện hắn điều tra lại liên tục thất bại như vậy? Không lẽ năng lực hắn bị thoát hóa, hay mấy việc này thực sự kì quái vượt qua phạm vi năng lực của hắn? Xem ra mình cần rèn luyện thêm nữa.
“Nàng không giống nàng, rồi lại là nàng? Ha hả, thú vị a.” Tây Lam Thương Khung tràn ngập hứng thú, thực sự kích động.
“Tang Đạt!”
“Bệ hạ, ngài có gì phân phó?” Tang Đạt tổng quản vẫn chờ đợi bên ngoài nghe tiếng bệ hạ gọi, lập tức hưng phấn chạy vào.
Ô ô, bệ hạ rốt cuộc gọi Tang Đạt rồi, hắn ở bên ngoài chờ vài canh giờ, còn tưởng bệ hạ vì chuyện hôm qua mà trách cứ hắn.
Đương nhiên, hắn cũng nên nghĩ lại, Tây Lam hoàng đế bệ hạ sao dư thời gian mà để ý hắn a. Trong lòng y hiện giờ toàn là hoàng nhi bảo bối. Về phần Tang Đạt, toàn là hắn lo sợ không đâu mà thôi.
“Tang Đạt, phái người mang hoa đồng ở liên trì hôm qua tới ngự hoa viên, lát nữa trẫm sẽ mang hoàng nhi tới ngự hoa viên ngắm hoa.
“Hoa đồng?” Bệ hạ thấy hoa đồng lúc nào a? Chẳng lẽ là tiểu cung nữ hôm qua? Tang Đạt tổng quản thực mờ mịt.
“Đúng rồi, đợi lát nữa trẫm thảo một phần chiếu thư, ngươi phái người chuyển tới tam quốc. Trẫm phải chiêu cáo thiên hạ, một tháng sau, trẫm vì Cửu hoàng tử của trẫm lập chính danh, chính thức xếp Huân nhi vào ngọc điệp của Tây Lam hoàng thất.”
“Bệ, bệ hạ, ngài nói phải thông tri tam quốc là Đông Lăng, Nam Khê cùng Bắc Tang sao?” Trời, trời ạ, bệ hạ để ý Cửu điện hạ tới vậy sao? Thế nhưng lại thông tri cả tam đế quốc có thể sánh ngang với Tây Lam?
Bất quá chỉ là lễ chính danh của hoàng tử, bệ hạ lại muốn cử hành long trọng như vậy. Cho dù là nghi thức sắc phong hoàng hậu Tây Lam cũng chỉ được như vậy đi.
Bệ hạ rốt cuộc suy nghĩ gì a? Cho dù sủng hoàng tử, cũng không cần để tất cả mọi người đều biết đi. Huống chi làm như vậy không hẳn là có lợi a, tương phản có thể rước lấy rất nhiều phiền toái cho cửu điện hạ.
“Ân, chuyện này lát nữa ngươi phải lập tức tiến hành.” Tây Lam Thương Khung đương nhiên biết hậu quả nếu làm vậy, nhưng y có tính toán của mình.
Chuyện Huân nhi được ở lại tẩm cung của mình sớm muộn cũng làm người đa tâm chú ý, đến lúc đó bọn họ sẽ ngấm ngầm thăm dò, chi bằng hiện tại mình liền nói rõ, Huân nhi là hoàng tử mình sủng ái, như vậy có thể bảo hộ Huân nhi tốt hơn.
Về phần chuyện sau này, Tây Lam Thương Khung cũng có chủ ý.