Nhân lúc Đông Lăng tới, Tây Lam Vụ Dịch lén mang Huân nhi ra hoàng cung, mặt khác, Tây Lam Thương Khung vẫn chưa biết nhi tử thứ bảy thế nhưng đã lén bắt cóc bảo bối của mình ngay sau lưng. Vì thế giờ phút này, Tây Lam Thương Khung vẫn như cũ ở Triêu Dương điện, không chút biến sắc ngồi nghe buổi hướng nghị vô cùng buồn tẻ này.
Nhìn thấy nhóm đại thần bên dưới không ngừng tranh luận, bộ dáng hệt nhưng những người đàn bà đanh đá chửi đổng, Tây Lam Thương Khung tuy trên mặt vẫn không chút biến đổi, nhưng từ hàn quang không ngừng lóe ra từ con ngươi u ám cho biết y đã mất kiên nhẫn.
Giờ phút này, Tây Lam Thương Khung chưa từng cảm thấy buồn chán như vậy, có lẽ đám đại thần này cũng nên đổi mới. Mà buổi triều sớm cũng qua một đoạn thời gian rồi đi, không biết Huân nhi đáng yêu của y đã thức dậy chưa? Nghĩ tới Huân nhi, ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi tràn ngập ôn nhu, nhu tình như nước. Nhưng trong mắt đám đại thần thì hệt như bệ hạ đồng ý với ý kiến của mình, vì thế khắc khẩu lại càng kịch liệt hơn. Làm Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi tỉnh táo lại từ tưởng niệm đối với Huân nhi, vẻ mặt âm trầm.
Bất quá chỉ là Đông Lăng vương mới tới Đông Lăng dự yến tiệc mà thôi, đám đại thần này có cần phản ứng kịch liệt như vậy không? Huống chi, y đã sớm quyết định muốn đi Đông Lăng, mặc kệ những người này phản đối hay khuyên ngăn cũng không thể thay đổi, còn nhóm đại thần đồng ý hành trình tới Đông Lăng lần này thì rất tốt. Hơn nữa, mục đích đi Đông Lăng lần này cũng không đơn thuần a! Mặc kệ là chủ nhà Đông Lăng vương hay Tây Lam Thương Khung quyết định đi cũng đều có tính toán riêng của mình.
Nghĩ tới trước đó, khi y tiếp kiến đặc phái viên của Đông Lăng, khóe miệng Tây Lam Thương Khung không khỏi cong lên thành một nụ cười châm chọc. Lão già sợ chết rồi lại luyến tiếc quyền thế nhân gian kia, cuối cùng không phải cũng chậm rãi đi tới dòng sông tử vong hay sao.
“Ách? Lam đế… Lam đế bệ hạ, ngô vương chuẩn bị mời các quốc gia trên Thương Lam đại lục tới Đông Lăng thưởng thức thánh vật mà bộ tộc Đế Luyện hiến cho ngô vương, không biết ý của Lam đế bệ hạ thế nào?” Chú ý tới khóe miệng vị đế vương tôn quý, khí phách lại lãnh liệt băng hàn ngồi trên thượng vị Triêu Dương điện như có như không khoát ra ý tứ châm chọc, đặc phái viên Đông Lăng cung kính đứng bên dưới lúc này không khỏi phát lạnh cả người. Có thể làm đặc phái viên tới Tây Lam lần này, hắn có thể nói vừa hưng phấn lại lo lắng. Dù sao cũng vất vả lắm mới dành được vị trí này, nhưng cứ nghĩ tới chuyện người mình phải tới gặp là Tây Lam đế vương lãnh khốc đáng sợ kia thì hắn lại không khỏi có chút sợ hãi.
Tây Lam Lam đế, nam nhân làm người ta run rẩy sợ hãi a! Phải biết sáu năm trước, lúc tới đây tham gia nghi thức hoàng tộc của Tây Lam Cửu hoàng tử, hắn cũng là một trong số đặc phái viên, chẳng qua lúc đó thân phận của hắn chỉ là tùy tùng của Đông Lăng Tam hoàng tử mà thôi. Nhưng cũng chính vì là tùy tùng của Tam hoàng tử, hắn tận mắt nhìn thấy vị hoàng tử cá tính âm ngoan độc ác kia làm sao lụn bại, còn có vết sẹo vô cùng đáng sợ trên mặt hắn.
Cho tới lúc này, trên mặt Tam hoàng tử vẫn còn vết sẹo khó coi cắt ngang bên mặt phải của gương mặt anh tuấn, luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở nổi sỉ nhục lần đó ở Tây Lam. Tuy hắn vẫn không biết vết thương trên mặt Tam hoàng từ từ đâu mà ra. Mà lần này trở thành đặc phái viên Đông Lăng, ở Triêu Dương điện gặp lại vị đế vương lãnh liệt cao cao tại thượng này, trong lòng vẫn khiếp đảm, mồ hôi không ngừng tuôn vì uy nghiêm của Lam đế.
Nhất là lúc hắn nói ra mục đích mình tới Tây Lam lần này, yêu thỉnh của Đông Lăng vương cho Lam đế bệ hạ nghe, nhưng nam nhân kia thủy chung không nói câu nào, cứ như vậy không hề biến sắc bễ nghễ nhìn hắn, làm đặc phái viên Đông Lăng không khỏi run sợ cùng bất an.
Mà sau khi hắn nói ra lời mời tới Đông Lăng, nhóm đại thần trong triều lập tức nghị luận, cuối cùng thậm chí đã phát triển thành khắc khẩu không ngừng. Mà kết quả chia thành hai phái, đi và không! Dù sao đế vương cũng là vua một nước, nếu không có chuyện trọng đại hay khẩn cấp sẽ không rời khỏi quốc gia của mình. Phải biết, vua một nước sao có thể lấy thân mạo hiểm chứ?
Tuy bọn họ chính là quốc gia có thực lực cường đại nhất trong tứ đại cường quốc. Mà bệ hạ lười nhác của bọn họ cũng là một nam nhân vừa cường đại lại đáng sợ! Đương nhiên, tranh cãi đến cuối cùng thì quyết định vẫn nằm trong tay Lam đế bệ hạ a! Mà theo biểu tình của nam nhân đang ngồi trên thượng vị, bệ hạ của bọn họ có vẻ sẽ đi a.
Dù sao kia cũng là thánh vật của bộ tộc thượng cổ, quả thật rất hấp dẫn. Có thể đạt được khế ước của nguyên tố thượng cổ, trở thành người có thể nắm giữ nguyên tố tinh linh trong trời đất, kia chẳng phải không khác gì thần linh rồi sao? Hơn nữa, còn có thể có được sức mạnh cường đại không thể tưởng, tự nhiên là ai cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn mãnh liệt này.
Huống chi, nghe nói ăn thánh vật kia còn có thể trường sinh bất lão thanh xuân vĩnh trú, này chỉ sợ là ai cũng không thể không động tâm đi. Huống chi, lại còn là hoàng tộc có dã tâm cùng dục vọng vô cùng mãnh liệt. Đương nhiên, đối với Tây Lam Thương Khung từng viễn cổ chi thần mà nói, thánh vật này hoàn toàn không gợi lên chút hứng thú nào. Dù sao, đó chỉ là giả, có gì đáng giá cho y hứng thú.
Giờ phút này đối với y mà nói, Tây Lam Thương Khung cảm thấy hứng thú chính là bộ tộc Đế Luyện, còn có đứa nhỏ yêu dị sâu trong tế đàn ở địa cung! Thân xác tiền thế của Huân nhi! Còn có… ma tộc… theo lời Huân nhi nói, Cốc Kiến từng là thị vệ trưởng của hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La thông qua luyện ngục huyết trì trong địa cung bộ tộc Đế Luyện mới có thể từ ma giới tới nhân giới, kia luyện ngục huyết trì có phải lỗ hổng không gian hay không?
“Lam đế bệ hạ… Lam đế bệ hạ…” Nhìn thấy đế vương tôn quý mặt không biến sắc ngồi trên cao, đặc phái viên Đông Lăng không khỏi cẩn thận nhỏ giọng gọi một chút. Sau đó, đế vương tuấn mỹ như thần chi nhưng lại lãnh liệt bễ nghễ kia vẫn như cũ không chút biểu tình nhìn xuống hắn.
Sau đó, đặc phái viên chỉ còn kém không than thở khóc lóc, thực sự bị dọa a.
“Khụ khụ, bệ hạ! Khụ khụ, bệ hạ! Bệ hạ…”
“Ly ái khanh, chuyện gì?” Tây Lam Thương Khung phục hồi tinh thần liền thấy lễ bộ đại thần Ly Tạ không ngừng nháy mắt với mình, cho dù là sắc mặt y quả thực không biến sắc nhưng lúc này cũng không khỏi run rẩy. Ly Tạ này, nghĩ trẫm điếc hay sao mà lớn tiếng như vậy!
“Khụ khụ, này, bệ hạ a, đứa nhỏ đặc phái viên Đông Lăng này đang chờ bề hạ hồi âm a!” Ly Tạ nhìn đứa nhỏ đáng thương đang đứng giữa nhóm đại thần Tây Lam hệt như lang như hổ kia, không khỏi đồng tình một phen. Đứa nhỏ đáng thương a, ngươi thực xui xẻo, cư nhiên bị phái tới Tây Lam chúng ta làm đặc phái viên a? Phải biết, bệ hạ chúng ta không phải người nhân từ khoan dung gì a.
Xem đi xem đi, trên đầu ngươi đều là mồ hôi rồi, hẳn là bị bệ hạ dọa hoảng đi! Nam nhân kia chính là có bản lĩnh như vậy, cho dù ngồi im không nói tiếng nào, thậm chí đang chìm vào cõi thần tiên nào đó nhưng vẫn như cũ làm người ta kinh hồn táng đảm, run rẩy từ tận tâm can.
“Ba ngày sau, bãi giá khởi hành đi Đông Lăng!” Nhìn lễ bộ đại thần Ly Tạ đang mỉm cười có chút chột dạ, Tây Lam Thương Khung đứng lên, sau đó bộ dáng nghiêm nghị nói: “Bãi triều!” Đứng lên, nam nhân cũng không quản nhóm đại thần có muốn nói gì nữa hay không, Tây Lam Thương Khung bật người rời khỏi Triêu Dương điện, hướng về phía tẩm cung đế vương, Thương Lam điện.
Nơi đó, bảo bối Huân nhi mới cùng y về cung hẳn đã tỉnh lại đi!
“Bệ hạ, từ từ chờ Tang Đạt a!” Nhìn thấy bóng dáng cao ngất vội vàng rời đi của bệ hạ, đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt chỉ có thể gào thàm trong lòng. Sau đó nhanh chóng di động thân hình mập mạp của mình đuổi theo cước bộ bệ hạ. Mà giờ phút này, cũng đúng là lúc Tây Lam Vụ Dịch mang theo Huân nhi rời khỏi Ngọc Dịch Quỳnh Lâu…
“Tứ ca, Lục ca! Các ngươi…” Vừa mang Huân nhi trở về phủ đệ mình mua khi trước, sau đó Tây Lam Vụ Dịch mới cùng Huân nhi ngồi loan kiệu hoa kệ kia trở về hoàng cung. Nhưng mới cùng Huân nhi hồi cung không lâu, từ xa xa liền nhìn thấy bóng dáng Tứ ca Tây Lam Ly Mạc cùng Lục ca Tây Lam Diệu Hoa ở cây cột trạm trổ tinh mỹ ở tẩm cung mình.
Mà hiển nhiên, Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa cũng cùng lúc nhìn thấy Thất đệ luôn thích trộm chuồn ra cung của bọn họ.