Tây Lam Yêu Ca

Chương 145



“Bệ hạ a, người mau trở lại đi!”

Nhìn loan giá đế vương rộng thùng thình, Tang Đạt tổng quản không khỏi xanh mặt. Tự nhiên, nếu vị đế vương nào đó trên đường tới một quốc gia khác đột nhiên mang theo hoàng tử mình sủng ái nhất rời đi, tin tưởng làm một nội vụ đại tổng quản bên người đế vương giờ phút này đều đau đầu.

Huống chi, Tang Đạt tổng quản còn đang oán niệm.

Vì cái gì vệ hạ không mang theo cả Tang Đạt, ít nhất cũng phải để hắn theo hầu hạ chứ! Bệ hạ a, sao người có thể chỉ mang theo nội thị bên người của Cửu điện hạ thôi a? Tuy biết mấy năm qua hắn cũng béo lên không ít, bất quá cũng không đến mức đè chết một con ngựa cường tráng đi?

Oán niệm a oán niệm! Nhìn loan giá xa hoa trống rỗng, vẻ mặt Tang Đạt tổng quản tràn ngập ai oán.

Từ lúc vượt qua sông Y La Đa Nhĩ, mọi người lên bến cảng Đông Lăng quốc, trong sự tiếp đãi của quan viên Đông Lăng bắt đầu khởi hành trên quan đạo tới kinh thành Đông Lăng quốc.

Nhưng mà lúc đi được nửa đường, bệ hạ luôn không làm theo lẽ thường của hắn thế nhưng cứ vậy bỏ xuống hết thảy mang theo Cửu hoàng tử điện hạ rời đi? Nói là muốn xem phong thổ nhân tình Đông Lăng quốc, thuận tiện đi tới kinh thành?

Nghĩ tới bóng dáng quyết tuyệt của bệ hạ cùng Cửu hoàng tử lúc đó, Tang Đạt tổng quản không khỏi khóc không ra nước mắt.

Lúc này, bọn họ đang đi trên quan đạo tới kinh thành Đông Lăng.

Bởi vì trước khi đi bệ hạ đã phân phó bọn Tang Đạt cố gắng đi thật chậm, lùi lại thời gian tới kinh thành Đông Lăng, vì thế nhóm Tang Đạt tổng quản một đi khá thong thả, làm nhóm quan viên Đông Lăng đi cùng không khỏi lo lắng vạn phần.

Nhưng bởi vì lực ảnh hưởng của Lam đế trên Thương Lam đại lục, quả thật không có ai dám quấy rầy Lam đế bệ hạ nghỉ ngơi. Vì thế, Tang Đạt làm tổng quản được Lam đế bệ hạ tín nhiệm nhất trở thành đối tượng được bọn họ tìm tới nhiều nhất. Thế là Tang Đạt tổng quản phải vừa ứng phó nhóm quan viên Đông Lăng rắc rối này, vừa thầm lo lắng.

Bệ hạ, người vẫn nhanh nhanh trở về đi a!

Phải biết, tuy bọn họ cố ý giảm tốc độ loan giá nhưng bất tri bất giác cũng tới trước kinh thành Đông Lăng rồi a! Đến lúc đó, nếu người tiếp đón loan giá Lam đế bệ hạ phát hiện thì lớn chuyện a…

Xuyên qua lớp màn thêu hoa lệ, ánh mắt Tang Đạt tổng quản mờ mịt không có tiêu cự nhìn ra xa xa, suy nghĩ sớm không biết đã bay tới đâu. Mà cũng chính vào lúc này, một âm thanh rất nhỏ đột nhiên từ bên ngoài truyền vào.

“Tang Đạt tổng quản, Tứ hoàng tử điện hạ tìm ngươi.”

“Tứ hoàng tử tìm ta?”

Nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền vào, quả thật là người hầu bên người của Tứ hoàng tử điện hạ. Tang Đạt tổng quản hồi phục tinh thần không khỏi có chút do dự, sau đó bước ra ngoài, đi theo sau người hầu nọ.

Quả thật, hiện tại hắn cũng có chút chuyện muốn tìm Tứ hoàng tử điện hạ thương lượng!

Ánh tà dương rọi chiếu từ chân trời, ánh mặt trời óng ánh vẫn chói mắt như cũ, lúc này loan giá Tây Lam đế vương chầm chậm tiến về phía kinh thành Đông Lăng quốc, ai cũng không biết chuyến này Đông Lăng quốc sẽ đón nhận điều gì.

Là huy hoàng, hay tịch dương?

Mà ngay lúc đoàn người khổng lồ trên quan đạo chậm rãi tiến về kinh thành, Tây Lam Thương Khung cũng đã mang bảo bối của y tới nơi, được Đoạn Thủy Trừu Đao dẫn đường đang ngồi trong một tửu lâu tinh xảo nổi danh nhất kinh thành Đông Lăng quốc, hưởng thụ những món ngon tuyệt vời.

“Tửu lâu này quả thật toàn là món ngon. Không chỉ sắc hương vị đầy đủ, càng hiếm có chính là mỗi người ăn vào lại cảm thấy hương vị khác biệt. Bình thường muốn ăn cũng không dễ. Nếu không phải vì bổn đại gia hiện giờ không có tiền, ta…”

Đoạn Thủy đang lang thôn hổ yết nuốt một ngụm thức ăn, lúc này trên mặt đang lộ ra biểu tình hận không thể cướp đầu bếp mang về nhà.

Dạo gần đây vô cùng nghèo túng nên hắn hiện giờ nhìn thấy thứ gì cũng muốn cướp.

“Xem ra trước kia ngươi thường xuyên tới đây, nhà ngươi ở kinh thành?” Cẩn thận nhấm nháp ly rượi trong tay, trên mặt Tây Lam Thương Khung cười nhạt, nhưng tinh quang trong mắt lại làm người ta rùng mình, phát lạnh tận đáy lòng.

Nơi này rõ ràng không phải ai cũng có thể vào, nhất là bố trí lịch sự tao nhã không hề thô tục, rượu cùng thức ăn đều là thượng phẩm, chỉ sợ muốn tiến vào cũng không có khả năng. Giá cả quá cao làm người ta chùn bước. Nhưng thiếu niên này lại có vẻ giống khách quen ở đây, bộ dáng dương dương tự đắc vô cùng hưởng thụ.

Sơn tặc mà thế này sao?

Xem ra, thân phận của thiếu niên này rất đáng chờ mong a!

“Ách? Này, ta quả thật ở kinh thành.”

Thiếu niên bị câu nói ẩn chứa ý tứ không rõ làm kinh hách không khỏi run tay, miếng thịt vất vả lắm mới gắp tới bên miệng cứ như vậy rớt xuống…

Thiệt lãng phí quá a! Ách, không đúng, hiện tại không phải lúc than thở vấn đề lãng phí.

Vừa rồi nam nhân đáng sợ kia nói vậy là có ý gì? Y đã biết gì rồi sao? Thiếu niên không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt không rõ ý tứ của nam nhân kia thẳng tắp dừng lại trên người mình, làm thiếu niên không khỏi thầm phát lạnh một trận.

“Ngươi đã ở đây, vậy nhất định biết vị quốc sư thần bí khó lường của Đông Lăng quốc kia? Nghe nói, hắn còn là tộc trưởng của bộ tộc thượng cổ di tộc!” Khóe miệng nhếch lên một mạt cười châm biếm, Tây Lam Thương Khung lúc này làm người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, hận không thể lập tức chạy trối chết, tốt nhất là đánh chết cũng không muốn xuất hiện trước mắt y nữa.

“Ách? Quốc sư? Ách, ta thân phận hèn mọn, sao biết chuyện quốc sư được a? Chẳng qua chỉ biết chút tin đồn mà thôi. Bất quá, chẳng lẽ đại hiệp có hứng thú với quốc sư của nước ta sao?” Thật cẩn thận liếc mắt nhìn nam nhân vừa nhắc tới quốc sư thì sắc mặt liệt trở nên âm lãnh tới đáng sợ, thiếu niên thông minh quyết định không nói.

Huống chi, đối với vị quốc sư trẻ tuổi thần bí kia, hắn quả thật cũng không biết nhiều.

Mặc dù ở Đông Lăng quốc, hiện tại tựa hồ có rất nhiều người yêu kính vị tộc trưởng tuấn mỹ của gia tộc thượng cổ kia. Bất quá, thiếu niên cũng rất tỉnh táo, quốc sư kia tuy bộ dạng tuấn mỹ bất phàm nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, tà khí trên người đối phương làm hắn không khỏi rợn gai ốc. Cho dù chỉ đứng nhìn từ xa, thiếu niên cũng không thể che dấu sự sợ hãi của mình.

“Cảm thấy hứng thú? Ha hả, đúng vậy, rất có hứng thú a!” Luyện ngục huyết trì, thông đạo giữa nhân giới cùng ma giới, tên tộc trưởng kia có biết hay không? Hay là…

Giống như, vách chắn không gian giữa nhân giới cùng ma giới xuất hiện một khe nhỏ, chính là lúc tộc trưởng tiến hành hiến tế với Ma đế mở ra, thân là tộc trưởng hẳn phải biết sẽ xuất hiện hậu quả này. Hay là, kẻ này cũng thích kết quả này, thậm chí là cố ý?

“Cái kia, các ngươi đến Đông Lăng quốc chẳng lẽ vì…” Gặp quốc sư? Thiếu niên thật cẩn thận hỏi ra miệng nhưng còn chưa nói xong đã bị một âm thanh phẫn nộ mang theo ý tứ châm chọc đánh gảy.

“Yêu, này không phải tiểu thiếu gia Dạ Vô gia sao? Sao vậy, không phải nghe nói ngươi bỏ nhà đi rồi sao, sao giờ lại trở lại a! Hay là, cuộc sống bên ngoài không cẩm y ngọc thực lăng la tơ lụa như ở nhà nên chịu không nổi chạy về? Ha hả, quả nhiên là đồ vô dụng chỉ biết ăn chơi trác táng, thật là mất hết thể diện Dạ Vô gia mà.”

“Việt Dương Liên, ngươi không phải càng là kẻ ăn chơi trác táng hơn cả ta sao, còn dám nói ta, ngươi có biết xấu hổ không hả…” Quay đầu đi, thiếu niên không khỏi thấy phía sau không biết từ lúc nào có người đứng đó.

Thật xúi quẩy, sao lại đụng ngay cái tên chán ghét này. Hơn nữa, sao hắn lại biết mình rời nhà đi ra ngoài?

“Dạ Vô • Tê Hoa, kẻ vô dụng yếu ớt như ngươi sao không bị sơn tặc cướp sạch ở bên ngoài đi, tốt nhất là đừng trở lại nữa. Thấy mặt ta liền muốn bóp chết ngươi.”

“Yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chăm sóc đám sơn tặc, tuyệt đối sẽ không thả ra ngoài đánh cướp ngươi. Vì thế ngươi có thể hoàn toàn yên tâm. Nếu vận khí của ngươi quá kém, thật sự gặp phải sơn tặc tới cướp thì ngươi cứ về nói với ta, ta nhất định sẽ hảo hảo răn dạy bọn họ. Sao có thể không có mắt nhìn như vậy được.

“Dạ Vô • Tê Hoa, tên đáng ghét này…”

“Đồng ý, ta cũng hiểu, ngươi là một tên đáng ghét a.”

“Cái kia, hắn là ai vậy?”

Nhìn hai người tranh cãi túi bụi, Huân nhi không khỏi hỏi Trừu Đao, nam tử chất phác đi cùng thiếu niên. Từ lúc nãy bắt đầu, thiếu niên niên kỉ sấp sỉ Đoạn Thủy vẫn luôn dùng vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía bọn họ, hóa ra là vì nhìn thấy Đoạn Thủy a!

Bất quá hiện tại, nên gọi thiếu niên này là Dạ Vô • Tê Hoa sao?

“A, hắn a, hắn là bạn học cùng học viện Úc Thu Lan với thiếu gia. Bất quá, hai người này không vừa mắt nhau, cứ gặp là ầm ĩ như đụng phải cừu nhân.”

Đối với trường hợp này, nam tử chất phác có vẻ đã nhìn thành thói quen, mỉm cười hàm hậu nói với tuyệt mỹ thiếu niên. Bất quá, Huân nhi thầy thế nào cũng cảm thấy, có lẽ nam nhân thoạt nhìn hàm hậu thành thật này cũng không chất phác như vẻ ngoài của hắn a!

Là cơ trí giả ngu sao?

Mà lúc này, một người bạn đi cùng thiếu niên tới đây dùng cơm không khỏi đi tới, lôi kéo thiếu niên đang cãi nhau ầm ĩ với Dạ Vô • Tê Hoa, có chút e dè khuyên nhủ.

“Việt Dương, chúng ta mau đi thôi. Lúc nói tới vị tướng quân này, thân thể thiếu niên rõ ràng có chút run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Dạ Vô • Tê Hoa cũng tràn ngập sợ hãi.

“Sợ gì chứ, ta mới không sợ đâu… ta đói bụng, đi ăn cơm!”

Hiển nhiên, đối với vị ‘Sát Lục tướng quân’ trong miệng đồng bạn, thiếu niên vẫn có chút cố kỵ cùng sợ hãi. Bất quá vì không để người khác nhìn ra mình khiếp đảm, thiếu niên vẫn ngẩng cao đầu như cũ, hệt như một chú chim công kiêu ngạo vô cùng khí thế tiêu sái bỏ đi, trọng tâm là phải bỏ qua bước chân phù phiếm hơi run rẩy của hắn.

Lục Sát tướng quân của Đông Lăng quốc, đối với một thiếu niên chưa từng trải qua nhân sinh quả thật rất kinh sợ.

“Lục Sát tướng quân sao?” Nhìn vẻ mặt rõ ràng có chút ảm đạm của thiếu niên, khóe miệng Tây Lam Thương Khung hơi nhếch lên.

Lục Sát tướng quân Đông Lăng, nam nhân cả người đẫm máu kia, Tây Lam Thương Khung cũng từng nghe nói qua.

Kia quả thật là một chiến sĩ cường đại dũng mãnh cùng cứng cỏi, cũng vì thế mới được xưng là chiến thần Đông Lăng. Không nghĩ tới, thiếu niên trước mắt lại chính là đệ đệ của nam nhân kia!

Sát Lục chi Dạ Vô tộc sao? Nhìn đám người lui tới dưới lầu, trong mắt Tây Lam Thương Khung lưu chuyển quang mang khó hiểu.

Mà cũng trong bầu không khí tĩnh lặng này, dưới lầu đột nhiên truyền tới một trận náo loạn.




Bình Luận (0)
Comment