Tây Lam ngự hoa viên.
Ôm Huân nhi từ ngự thư phòng ra hoa viên, Tây Lam Thương Khung phân phó Tang Đạt chuyển thức ăn qua đây. Sau khi Huân nhi tỉnh lại liền đi tìm y, nhất định vẫn chưa ăn sáng. Nhận ra vấn đề này Tây Lam Thương Khung đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Huân nhi của y còn nhỏ như vậy, cơ thể còn rất yếu ớt, sao có thể bỏ bữa được.
“Huân nhi, ăn thêm một chút đi.” Thấy Huân nhi chỉ mới ăn một chút đã không chịu ăn thêm, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày.
Huân nhi vẫn luôn sinh hoạt tại lãnh cung, không nói tới hoàn cảnh nơi đó quá kém không thể chăm sóc tốt cơ thể Huân nhi, chính là mẫu phi của Huân nhi điên rồi, nghe Nha báo cáo, tựa hồ rất thường xuyên làm tổn thương Huân nhi.
Nữ nhân điên kia, trước kia tổn thương Huân nhi y sẽ không truy cứu, nể tình Huân nhi sẽ tìm cơ hội để nàng rời khỏi lãnh cung. Chính là nếu nàng còn muốn lợi dụng Huân nhi thì đừng trách y vô tình.
“Không ăn.” Huân nhi nhìn phụ hoàng của mình một cái, sau đó đẩy thứ trước mặt đi, áp cơ thể bé xinh vài lồng ngực rộng của nam nhân, tìm vị trí làm mình cảm thấy thoải mái.
Lẳng lặng lắng nghe nhịp tim vững vàng của nam nhân, thiên hạ bé nhỏ nhất thời có một cảm giác rất kì quái, tựa hồ trái tim bé cũng đang phục sinh, ấm áp trong lòng không ngừng dâng trào, ồn ào, náo động.
Linh hồn ngủ say chậm rãi thức tỉnh, vô vàn tình cảm đang sống lại. Bé, tựa hồ không muốn rời xa nam nhân này. Trải qua một lần đau đớn vì bị lừa gạt, nhưng không hiểu vì sao bé lại dễ dàng tiếp nhận nam nhân mới gặp lần đầu này.
Nhưng không thể phủ nhận, nam nhân này làm bé cảm nhận được ấm áp, cảm nhận được an toàn. Bé, thích nam nhân này.
“Huân nhi, ăn thêm chút hoa quả đi, lần này không được không ăn.” Xem ra y phải chậm rãi điều dưỡng thân hình gầy yếu của Huân nhi, để bé trở nên thật khỏe khoắn.
Nghĩ tới mấy năm nay Huân nhi ở lãnh cung chịu khổ, có thể tạo thành thương tổn cho cơ thể, Tây Lam Thương Khung thực lo lắng.
Lúc ôm bé con cả người ướt đẫm về tẩm cung, Tây Lam Thương Khung đã phát hiện cơ thể hoàng nhi có chút bất thường. Vì thế, chờ Huân nhi tỉnh lại không bao lâu, Tây Lam hoàng đế bệ hạ liền bảo Tang Đạt triệu đại tế tự.
Bởi vì đứa nhỏ này là hoàng tử bệ hạ dị thường để ý, vì thế Tang Đạt sợ ma lực của một đại tế tự không đủ, rất thức thời triệu tất cả hiến tế trong cung tới.
Lúc một đoàn lão đại tế sư chậm rãi tiến tới tẩm cung đế vương, Thương Lam điện, có thể tưởng tượng nhóm cung nhân thấy kì quan này đã kinh ngạc cỡ nào, không ngừng suy đoán xem bệ hạ đã xảy ra chuyện gì.
Cũng vì thế, nhóm đại tế tự tiến vào Thương Lam điện không bao lâu thì bên ngoài tẩm cung đế vương đã vây một nhóm cung phi trang điểm xinh đẹp. Nhóm nương nương nhốn nháo hỏi thăm bệ hạ, không chịu rời đi, làm Tang Đạt ứa mồ hôi, lúc này mới ý thức được mình gây ra đại họa.
Không biết bệ hạ sẽ trừng phạt mình thế nào nữa? Tang Đạt nhìn một đám cung nữ thị về vờn quanh các vị nương nương, trong lòng thầm oán niệm! Các ngươi đến xem náo nhiệt gì chứ, bệ hạ bây giờ không thèm để tâm ứng phó các ngươi đâu.
Hơn nữa bệ hạ hiện tại đang rất lo lắng cho tiểu hoàng tử, các ngươi ở đây nháo một hồi, chọc bệ hạ giận lên thì tự chịu. Đương nhiên, tính cả ta nữa.
Suy nghĩ cho hạnh phúc của mình, Tang Đạt tổng quản lớn mật cố gắng tiễn bước các vị ôn thần này, nhưng mà vẫn không thể không kiên trì đón nhận ánh mắt âm lãnh của bệ hạ. Trời ạ, hắn làm sai cái gì a?
May mắn là, cơ thể tuyệt mĩ như tinh linh của tiểu hoàng tử không có gì đáng ngại, tuy kết quả làm đám đại tế tự mệt tới hư thoát, các tế tự theo sau cũng gần cạn ma lực.
Cơ thể tiểu hoàng tử nhìn yếu ớt mong manh như thế, nhưng khủng bố chính là khả năng hấp thụ lại dị thường cường đại. Vì thế, Tây Lam hoàng đế bệ hạ phát hiện ra điều này, liền không để ý tới ánh mắt ai oán của các tế tự, bảo bọn họ thi triển quang tế thuật cho tiểu hoàng tử, mãi tới khi cơ thể các tế tự không thi triển được chút ma lực nào mới thôi.
Có thể vì Tây Lam hoàng đế bệ hạ cũng hiểu mình làm quá mức, vì thế vung tay áo lên bảo Tang Đạt an bài đám tế tự mệt tới mức không thể đứng thẳng nghỉ ngơi ở Thiên điện gần Thương Lam điện.
Đương nhiên, các tế tự không biết dụng tâm hiểm ác của hoàng đế bệ hạ, bị cung nữ dìu đi nghỉ ngơi, trong lòng còn cảm động tới rớt nước mắt. Bệ hạ quan tâm bọn họ cỡ nào a, thế nhưng lại để bọn họ ở gần tẩm cung đế vương, đây là vinh hạnh lớn cỡ nào a!
Sau này các tế tự nghĩ lại tâm tình lúc này của mình, không khỏi đen mặt. Bọn họ thu lại lời ca ngợi lúc này, hoàng đế bệ hạ quả nhiên không có khả năng tồn tại thứ gọi là tình cảm, từ bỏ đối với Cửu điện hạ Tây Lam.
Mà Tây Lam hoàng đế bệ hạ lúc này đương nhiên không phải xuất phát từ mục đích quan tâm các tế tự mà để bọn họ tiến vào Thiên điện không xa tẩm cung của mình. Theo bản tính cuồng ngạo của Tây Lam Thương Khung, các tế tự sao có thể trụ lại tẩm cung này. Ngay cả hoàng tử bình thường y coi trọng cũng đừng mơ tưởng.
Tẩm cung là thiên đường của riêng y, giống như vị chúa tể trong rừng rậm luôn có một lãnh địa của riêng mình, không cho bất cứ kẻ nào bước vào. Mà hiện tại để các tế tự trụ lại bất quá chỉ vì hoàng nhi của y mà thôi.
Nhìn bóng dáng đám té tự biến mất ở tẩm cung, ai biết trong lòng Tây Lam Thương Khung đang tính toán, một kho ma lực di động thực tuyệt vời, lúc nào cũng có thể bổ sung ma lực cho hoàng nhi.
Ý tưởng âm hiểm này không thể không nói Tây Lam Thương Khung vừa phát hiện ra khi nãy.